Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1177 - Tồi Tâm trảo - Lạc Phong!



Chương 1177 - Tồi Tâm trảo - Lạc Phong!




"Ta đâu chỉ biết chân tướng, ta còn tự mình trải qua!"
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào xanh này nói với giọng lạnh lùng: "Không chỉ có mình ta trải qua, người có danh tiếng trong mảng Càn này có ai mà không trải qua? Ai không có chỗ tốt? Chỉ tiếc, hắc hắc, có một vài thế lực tâm thuật bất chính, ở sau khi vị tiền bối kia mất tích không muốn nhắc lại chuyện cũ cũng ngăn cản người khác nhắc tới."
Hắn tỏ ra rất khinh thường.
"Huynh đài có thể nói cụ thể cho chúng ta biết được không?"
Một người trẻ tuổi mừng rỡ hỏi thăm.
"Chuyện này thì có gì đâu? Năm đó mảng Khôn xâm lấn, cao thủ nhiều như mây, trong vòng nửa năm liên tục đánh chiếm hơn phân nửa lãnh thổ mảng Càn chúng ta, cuối cùng hai bên giằng co với nhau ở Thiên Nguyên cốc, cao thủ Siêu Phẩm như con kiến hôi liên tục chết đi, cường giả Thánh Linh cảnh thì như rơm như rạ chết thảm không ngừng, cũng chính vào thời điểm đó, một vị kỳ nhân cái thế xuất thế, dùng sức một mình giết chết bảy thành cường giả siêu cấp của hai mảng khối ..."
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào xanh nói với giọng lạnh nhạt, bắt đầu kể lại tỉ mỉ từ đầu tới cuối.
Một đám người trẻ tuổi, tất cả đều vểnh tai lên, trên mặt lộ ra vẻ tò mò, cố gắng lắng nghe.
Trước đó, bọn họ đã cố gắng hết sức để tìm ra bí mật bực này, nhưng lại không tìm ra dù chỉ là một chút?
Nhưng bây giờ thế mà có người trực tiếp nhắc tới, hơn nữa còn biết đến vô cùng rõ ràng.
Một đám lão giả bỗng nhiên biến sắc, bọn họ nghe thấy những gì mà người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào xanh nói đều vô cùng khẩn trương, vội vàng tiến hành khuyên nhủ lần nữa.
"Tiểu huynh đệ im ngay, không nên nói nhiều, coi chừng rưới họa vào thân!"
"Cao thủ Diệt Tà minh thường xuyên xuất hiện ở gần đây, coi chừng bị bọn họ nghe thấy được!"
"Mau dừng lại!"
···
Nhưng người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào xanh kia sắc mặt hờ hững, hắn mặc kệ, vẫn nói từng chữ một.
Đến mức tất cả mọi người trong quán rượu vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe sợ bỏ sót điều gì.
"Tên của vị tiền bối năm đó chính là Lam Vô Bạch - Lam trưởng lão, ngay cả khu rừng rậm nguyên sinh ở bên ngoài Hỏa Long vực cũng là bị Lam tiền bối dùng sức của mình mà san bằng, trong hai tháng tiếp theo, Lam tiền bối đi hơn phân nửa lãnh thổ của mảng Càn, những nơi đi qua, quét ngang mọi thứ, tất cả bốn thế lực lớn nghe tin đều đã sợ mất mật, mảng Khôn bị sức của một người san bằng, bốn thế lực lớn bị phế bỏ toàn bộ chỉ trong vòng một đêm, hắn được công nhận làm Võ lâm Minh chủ, thiên hạ đệ nhất, trưởng bối của các ngươi có ai mà chưa từng đi theo hắn?!"
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào xanh càng nói càng kích động, mở miệng quát khẽ, đập bàn phát tiết.
Tất cả người trẻ tuổi đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây chính là chân tướng của hai năm về trước?
Khu rừng nguyên sinh bên ngoài Hỏa Long vực đúng là do một người khai phá sao?
Lão thiên!
Thực lực như thế này rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào?
Còn có!
Các thế lực lớn năm đó thế mà đều từng đi theo vị tiền bối đó?
"Sau đó thì sao? Sau đó vị tiền bối đó đi nơi nào?"
Một thiếu nữ đôi mắt đẹp mông lung mới bước chân vào giang hồ, nhìn về phía người đàn ông mặc áo bào xanh, mở miệng hỏi.
Đồng bạn bên cạnh cũng từng người trong lòng sôi trào mãnh liệt, nhiệt huyết sục sôi, cùng nhau nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào xanh.
Hai năm trước thế mà lại xảy ra loại chuyện lớn cỡ này!
Đáng hận bọn họ lúc đó còn chưa vào giang hồ, khó mà được chứng kiến!
"Đi nơi nào? Hắc hắc hắc, năm đó là chết không có chỗ chôn!"
Đột nhiên, trong quán rượu vang lên một giọng nói khàn khàn, vang vọng trong tai tất cả mọi người.
Mọi người thi nhau biến sắc, vội vàng theo nơi phát ra tiếng nói mà nhìn lại.
Chỉ thấy ở khu vực tầng hai.
Một lão giả thân thể gầy yếu mặc áo bào xám, lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, khuôn mặt lạnh lùng, ngồi đối diện với mọi người, râu tóc đã điểm bạc.
"Tồi Tâm trảo - Lạc Phong!"
Không ít người nghẹn ngào mở miệng nói.
Đây là một tên Đường chủ nổi danh trong hai năm gần đây của Diệt Tà minh.
Tu vi Thập phẩm, cực kỳ đáng sợ!
Âm thầm làm ra rất nhiều chuyện lớn, tuyệt đối là nhân vật phong vân gần đây.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào xanh sầm mặt lại, nhìn về phía Lạc Phong ở khu vực tầng hai, lạnh giọng nói: "Vị tiền bối kia còn chưa chết, hắn chắc chắn vẫn còn đang sống thật tốt!"
"Sống thật tốt? Ha ha, nếu như sống thật tốt, vì sao gần hai năm qua vẫn chưa xuất hiện?"
Lạc Phong ở khu vực tầng hai nói với giọng điệu lạnh lùng, trong tay cầm một ly rượu, lạnh lùng nói: "Vân Phi Dương, trong khoảng thời gian qua ngươi một mực đối địch với Diệt Tà minh chúng ta, bây giờ còn dám tùy tiện nhắc đến cái tên cấm kỵ này, ngươi biết tội chưa?"
"Mẹ kiếp cái rắm của ngươi!"
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào xanh tức giận mắng, đá bay cái bàn, trường kiếm trong tay chỉ thẳng về phía Lạc Phong, quát lên: "Tên cấm kỵ, tên của vị tiền bối đó thì có gì mà không thể nhắc tới? Năm đó nếu không phải vị tiền bối đó đại sát tứ phương, làm cho bốn thế lực lớn suy sụp chỉ trong vòng một đêm, dựa vào các ngươi đám con chuột cống này cũng có thể có được thành tựu ngày hôm nay? Quả thực là chuyện cười lớn trong thiên hạ!"
"Vân Phi Dương, ngươi đang tìm cái chết?"
Giọng nói của Lạc Phong cũng đột nhiên lạnh giá xuống.
Sưu!
Tay hắn ném một cái, ly rượu trong nháy mắt phá không mà đến, phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc, lập tức hung hăng bay thẳng về phía thân thể của Vân Phi Dương.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận