Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 492: Tổng bộ của Dạ Thần giáo?

"Ngươi nói cái gì?"
Vẻ mặt Trần Hồng Ưng phát lạnh, mở miệng hỏi.
"Ta nói con trai của ngươi chết rồi!"
Lôi Tiêu nói với giọng lạnh lùng, nói: "Con của ngươi trước đó cùng với một đám cao thủ của tổ chức Tà Đạo cùng nhau tới truy sát Tống Thục Mai, kết quả gặp phải tên Tiêu Phóng kia, tất cả mọi người chết rồi, ngay cả thi thể cũng bị Tiêu Phóng xử lý sạch sẽ, việc này là cao thủ tổ chức Tà Đạo sau khi sống lại chính miệng nói ra!"
"Tiêu Phóng!"
Khuôn mặt Trần Hồng Ưng trở nên âm trầm, năm ngón tay nắm chặt lại.
Trên người sát khí cuộn trào.
Càng nhiều lá rụng bay mua bốn phương tám hướng hơn.
"Bây giờ hắn ở nơi nào?"
Trần Hồng Ưng mở miệng quát.
"Đang tìm, không chỉ có mình người, Hiên Viên Thành, Đỗ Nhĩ, còn có ta, tất cả đều đang tìm hắn!"
Lôi Tiêu mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
Không chỉ có tìm hắn, còn có Tống Kim Luân, thi thể Đông Phương Bạch.
Một ngày không tìm thấy thi thể của Đông Phương Bạch, hắn một ngày khó có thể bình an,
...
Bên trong Nam Sơn thành.
Trong viện tử vắng lặng.
Dương Phóng nhẹ nhàng nắm lấy thân thể Trần Thi Nghiên đang hôn mê, thận trọng lấy Tiêu Hồn thủy ra, rót vào bên trong miệng của Trần Thi Nghiên.
Sáng sớm hắn đã chạy tới nơi này.
Hắn không để ý tới các loại lệnh truy nã và cao thủ Tà Đạo ở trong thành, mục đích chính là thu hoạch được tuyến đường lúc bọn họ chạy trối chết từ trong miệng của Trần Thi Nghiên.
Chỉ cần biết được con đường này là có thể để cho cao thủ Thanh Long hội tìm kiếm giúp một tay.
Cứ như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức của hắn!
Theo nửa bình Tiêu Hồn thủy vào trong bụng.
Dương Phóng vân chuyển một cỗ chân khí tới, lập tức Trần Thi Nghiên trong hôn mê ưm một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra vẻ ngốc trệ mịt mờ, giống như con rối, không động đậy.
"Trước đó lúc các ngươi rời khỏi Diệt Tà minh, là bị đuổi giết ở nơi nào?"
Dương Phóng chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Không biết, đường xá xa xôi, ta không nhớ rõ đường."
Trần Thi Nghiên thì thào trả lời.
"Vậy con đường đi tới, chắc là nhớ chứ? Các ngươi là gặp được thương hội ở nơi nào, rồi chuẩn bị đi về nơi nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Nhớ, ở Tiểu Long trấn gặp được Thanh Lân thương hội, chuẩn bị chạy tới nơi định cư Bạch Sa tụ, giữa đường dường như đi qua một ngọn núi lớn."
Trần Thi Nghiên ngốc trệ trả lời.
"Tiểu Long trấn."
Dương Phóng lặp lại một câu, nói: "Là bị đuổi giết ở đoạn nào, đã đi được một phần ba chặng đường chưa?"
"Nghe chưởng quỹ thương hội nói thì còn chưa."
Trần Thi Nghiên tiếp tục ngây ngốc trả lời.
"Vậy lúc đó Nhậm Quân và Trình Thiên Dã chạy trốn theo hướng nào, ngươi có nhớ rõ không?"
"Không nhớ rõ, tình huống lúc đó quá loạn, trời lại tối, ta hoàn toàn không thấy được."
Trần Thi Nghiên nói.
"Được rồi."
Dương Phóng tự lẩm bẩm, tiếp tục hỏi thăm.
Cứ như vậy, mười mấy phút trôi qua.
Cuối cùng Dương Phóng lại đánh Trần Thi Nghiên ngất đi, cau mày lại, rơi vào suy tư.
Hắn lấy giải dược Tiêu Hồn thủy ra, trực tiếp rót vào miệng Trần Thi Nghiên, sau đó lập tức rời khỏi nơi này.
Xem ra chuyện này còn muốn phiền phức hơn so với những gì mình tưởng.
Tuy nhiên cũng may Trần Thi Nghiên cho một cái phạm vi đại khái!
Sau đó để cho người của Thanh Long hội, thực hiện một cuộc tìm kiếm toàn diện ở đó.
. . .
Mạc Sinh tiểu trấn.
Không có nhiều nhà.
Chiến hỏa chưa lan đến gần nơi này.
Một đám đệ tử Thần Vũ tông may mắn còn sống sót vào giờ phút này tất cả đều trốn ở chỗ này, âm thầm dưỡng thương.
Thương thế trên người Tống Thục Mai, Phương Viện Viện vốn cũng không nặng, hai ngày qua, sớm đã tốt tới bảy tám phần, giờ phút này đang tập trung lại một chỗ, nhỏ giọng thương nghị xem bước tiếp theo nên làm cái gì.
Có người đề nghị trở về tổng bộ của Thần Vũ tông, bên tổng bộ chắc chắn còn có cao thủ tọa trấn.
Có người đề nghị trở về đường xá xa xôi, như vậy không an toàn, tốt nhất trước tiên cứ ở lại tiểu trấn này đã.
Còn có người đề nghị, không bằng trốn trong rừng sâu, né tránh một thời gian trước đã.
Trong lúc nhất thời, đủ loại âm thanh vang lên, để Tống Thục Mai khó mà đưa ra quyết định.
"Khụ khụ. . ."
Tiếng ho khan rất nhỏ truyền đến.
Tống Kim Luân sắc mặt trắng bệch, trên người mặc một bộ trường sam màu trắng sạch sẽ, máu nửa người trên đã ngừng chảy, từ trong phòng cất bước đi ra, nói: "Tất cả đừng cãi cọ nữa, tổng bộ Thần Vũ tông hiện tại cũng không an toàn, trở về cũng không phải là chuyện tốt."
"Cha, ngươi đã đến!"
"Tống viện chủ!"
"Sư tôn!"
. . .
Một đám đệ tử Thần Vũ tông còn sót lại lập tức nhanh chóng lên đón.
"Cha, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tống Thục Mai hỏi.
"Không có gì đáng ngại."
Tống Kim Luân nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Vừa rồi Viện Viện nói đúng, trước mắt chúng ta ngoại trừ trốn trong rừng sâu ra thì những nơi khác đều không thích hợp, thậm chí xem như trốn trong rừng sâu cũng vẫn có thể bị phát hiện."
"Vậy chúng ta nên làm cái gì?"
Tống Thục Mai hỏi thăm.
"Trước mắt, ta có một chỗ."
Tống Kim Luân mặt không biểu tình, nói: "Tổng bộ của Dạ Thần giáo ở hơn một ngàn năm trước, Dạ Thần sơn!"
"Tổng bộ của Dạ Thần giáo?"
"Dạ Thần sơn?"
Mọi người thi nhau hoài nghi.
"Đúng vậy, hơn một ngàn năm trước, các thế lực khác nhau đã hợp lực tiêu diệt Dạ Thần giáo, về sau Thần Vũ tông chúng ta dần dần trở thành thế lực lớn đệ nhất ở Bạch Trạch vực, thì tiếp quản mọi thứ vốn thuộc về Dạ Thần giáo, trong đó có một cỗ vô cùng vắng vẻ, được sương mù bao phủ trong thời gian lâu dài, nơi đó chính là tổng bộ của Dạ Thần giáo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận