Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 211: Tiên sư nhà ngươi, ta thịt ngươi bây giờ!

Những người mới còn lại cũng thi nhau mừng rỡ.
Bầu không khí trong gian phòng 501 trở nên nóng hơn.
Thẳng tới lúc trời gần tới, mọi người mới được tan họp.
Mà sau lần tan họp này, Dương Phóng lập tức tới tìm Trình Thiên Dã và sao chép bản đồ được vẽ ra bằng công nghệ tiên tiến mà Từ Thanh Minh đã giới thiệu trước đó.
Mặc dù cái bản đồ này đều là dựa vào trí tưởng tượng của người Lam tinh và phỏng đoán mà vẽ ra.
Nhưng phương hướng tổng thể chắc là cũng không kém nhiều!
Xem như lo trước khỏi hoạ.
...
Nhoáng một cái lại là bảy ngày trôi qua.
Vào khoảng thời gian cuối tuần.
Phương Đình lại bấm số gọi điện thoại cho Dương Phóng, muốn hẹn Dương Phóng ra ngoài.
Đáng tiếc Dương Phóng còn đang bận việc tu luyện, lập tức lựa chọn một cái cớ để từ chối, điều này làm cho bên phía Phương Đình có một loại cảm giác mất mát mơ hồ.
Một nữ tử còn trẻ tuổi xuyên không qua tới thế giới xa lạ, gần như theo bản năng muốn tìm người dựa vào.
Tên đệ tử dân bản địa mà trước đó đại bá giới thiệu cho nàng ta cũng rất không tệ, chỉ tiếc lại gặp phải cảnh ngộ bị sát hại ...
Bây giờ nàng ta hy vọng Dương Phóng có thể đi cùng với nàng ta, nhưng mỗi lần Dương Phóng đều bận rộn như vậy.
"Được lắm Phương Đình, ngươi thế mà vụng trộm liên hệ với Dương Phóng ở sau lưng ta, đó chính là đối tượng ra mắt của ta a."
Đột nhiên, một tiếng cười đùa trêu ghẹo truyền đến.
Triệu Tuyết từ đằng sau lao tới, lập tức một mực ôm chặt lấy eo của Phương Đình, mái tóc đuôi ngựa dài sau lưng hết lên, bày ra tư thế hiên ngang.
"Không có a, ta và hắn chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi!"
Phương Đình cười khổ.
"Mối quan hệ đồng nghiệp bình thường? Ta thấy giữa các ngươi hình như là có chuyện mờ ám!"
Triệu Tuyết hừ nhẹ một tiếng, cười nói, "Có điều ta vẫn là tha thứ cho ngươi, đi thôi, ta mời ngươi ăn pizza gà rán."
Hai người rời khỏi nơi này.
Bên trong công trường bỏ hoang.
Dương Phóng để trần trên người, cơ bắp nổi lên, vẫn như cũ tu luyện Thập Tự quyền từng lần một, vù vù rung động, động tác nhanh chóng dũng mãnh mà cường đại.
Khoảng thời gian mười lăm ngày trôi qua rất nhanh.
Đêm nay chính là thời điểm quay lại bên kia một lần nữa.
Vừa nghĩ tới Đàm quản sự ở bên trong cửa hàng sắt thì hắn không thể không sầm mặt lại, ánh mắt như hổ.
Từ khi hắn tiến vào cửa hàng sắt đã đủ biết điều rồi.
Đàm quản sự ức hiếp hắn, nhục mạ hắn, cảnh cáo hắn, tất cả hắn đều lựa chọn ngấm ngầm chịu đựng.
Nhưng là người thì luôn có ba phần nóng tính!
Hô! Hô! Hô!
Quyền phong (1) rung động, khí thế rất lớn, phối hợp với thân hình dáng người cân đối, cực kỳ đồng đều và nam tính, có một vẻ đẹp khó tả.
(1) Quyền phong: đấm nhanh thúc đẩy luồng không khí, tốc độ dòng chảy của không khí tăng lên cùng với tốc độ đấm tạo thành gió.
Một quyền được đánh ra, quả thực giống như mãnh hổ xuống núi.
. . .
Thời gian cứ trôi qua.
Bất tri bất giác màn đêm đã buông xuống.
Dương Phóng ăn cơm tối xong, hắn trở về trong nhà, sau khi chạy vào trong phòng tắm tắm nước ấm thì ngồi ở trên giường, chờ đợi thời gian trở lại thế giới bên kia.
Không ngoài dự liệu.
Một cơn đau như thiêu đốt, ngứa ran nhanh chóng xuất hiện trên cánh tay.
Một dòng chữ mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng hiện ra trước mắt.
"Lần xuyên qua này, Thiết Ma Chiến giáp chắc hẳn đã có thể chế tạo ra hoàn chỉnh."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Chỉ cần Thiết Ma Chiến giáp được tạo ra, hắn là có thể bóp chết Đàm quản sự rồi lập tức rời đi.
Dương Phóng nằm ở trên giường và bắt đầu đợi thời gian trôi qua.
Cảm giác buồn ngủ quen thuộc lại mơ hồ ập đến, khiến đầu óc hắn choáng váng, hoàn cảnh trước mắt tối sầm lại.
Sau khoảng vài phút trôi qua.
Hồng hộc, hồng hộc!
Bên trong một gian phòng tối.
Dượt Phóng đột nhiên mở hai mắt ra, đột nhiên đứng dậy, miệng lớn thở hổn hà hổn hển, nhìn xung quanh căn phòng, sau đó lại lập tức đi về phía cửa phòng, nhìn về phía chốt cửa, tạm thời thả lỏng người.
Chốt cửa vẫn như trước.
Tóc ở trên chốt cửa cũng chưa rơi xuống.
Nói rõ từ đầu đến cuối đều không có người nào động vào.
"Xem ra Đàm quản sự đúng là không có tới đây ..."
Dương Phóng nói nhỏ, mở bảng thông tin độ thành thạo ra và quan sát.
Tu vi: Thất phẩm trung hậu kỳ 837/1000 (Trước đó tác giả có nói sẽ đổi trung hậu kỳ thành trung kỳ).
Tâm pháp: Huyền Vũ Chân công tầng thứ tư 3350/4000.
Võ kỹ: Thập Tự quyền tầng thứ nhất 500/600, Truy Phong kiếm pháp tinh thông 230/500, Trát Nhãn kiếm pháp tinh thông 180/500...
Tư chất: Nhân tài kiệt xuất 75/90.
. . .
"Khoảng cách tới Thất phẩm đỉnh phong đã càng ngày càng gần, tuy nhiên Thập Tự quyền vẫn là rất chậm, đến bây giờ còn chưa đột phá tầng thứ nhất."
Dương Phóng quan sát một lúc, đóng bảng thông tin lại.
Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, lập tức lấy một miếng Minh thiết ra, đi về phía sảnh trước.
Không bao lâu sau, tiếng rèn sắt nặng nề vang lên trong đêm tối.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đàm quản sự với nụ cười tủm tỉm trên mặt, lại đến thăm Dương Phóng lần nữa.
"Dương sư đệ, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?"
"Cũng được."
Dương Phóng trả lời.
"Cũng được là được rồi, đúng rồi, nghe nói Trương Tiểu Bảo bị câm, có muốn sa thải hắn không?"
Đàm quản sự cười nói.
"Không cần, để hắn ở lại đi, tội nghiệp hắn."
Dương Phóng nói.
"Sư đệ thật đúng là người tốt a, ha ha ..."
Đàm quản sự cười với nụ cười đầy ẩn ý, vỗ vào bả vai Dương Phóng, quay người rời đi.
Hai mắt Dương Phóng híp lại, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Đàm quản sự.
"Tiên sư nhà ngươi, ta thịt ngươi bây giờ!"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận