Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 279: Trần Thi Nghiên gặp nạn

Hắn lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Dương Phóng bình tĩnh đứng đợi ở bên trong cửa hàng, thi thoảng lại đua ánh mắt nhìn ra bên ngoài đường tối thui, giống như đang cảnh giác cái gì vậy.
Hơn hai mươi phút trôi qua.
Dược liệu mà Dương Phóng cần cuối cùng cũng được phân phối đầy đủ.
Mua tới mười ba phần!
Tiêu hao 860 lượng.
Tất cả đều là dược liệu cần dùng để pha chế thuốc tắm cho Bát phẩm.
"Đa tạ chưởng quỹ, đúng rồi, gần đây trong thành không được bình yên, chưởng quỹ khóa cửa sớm lại một chút!"
Dương Phóng mỉm cười.
"Đa tạ nhắc nhở, ta biết rồi!"
Chưởng quỹ gật đầu liên tục.
"Ừm!"
Dương Phóng thu gom hành lý vội vàng đi về phía phương hướng nơi xa.
Mới vừa đi ra không được bao xa thì hắn lại cảm thấy mấy khối Tịch Tà ngọc trên người lại đang phát nhiệt.
Dương Phóng sầm mặt lại.
Có Tà Linh?
Hắn lập tức tăng tốc bước chân, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cách đó không xa.
Trần Thi Nghiên máu me khắp người, kinh hoảng chạy thoát thân, mặt nạ da người trên mặt đã bị trầy nát.
Sau lưng có tới bảy tám đứa bé màu đen, phát ra tiếng cười quỷ dị he he he he, tay chân chạm đất, đang nhanh chóng cấp tốc đuổi theo về phía thân thể của Trần Thi Nghiên, chẳng mấy chốc đã bao vây lấy nàng.
Nàng nghiến răng, dựa vào Tịch Tà ngọc trên người, lập tức xung phong liều chết lao về phía những đứa bé quỷ dị.
Chỉ là những đứa bé này có linh trí cực cao, giống như là mèo vờn chuột vậy, mỗi lần Trần Thi Nghiên lao về phía trước thì sẽ bị bọn chúng né tránh một cách nhanh chóng.
"He he he he ..."
Những đứa bé kia vừa tránh vừa phát ra tiếng cười quỷ dị.
Trần Thi Nghiên liên tục xông tới mấy chục lần, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Tịch Tà ngọc trên người dường như đã tới mức cực hạn, bắt đầu phát ra từng tiếng nổ răng rắc lanh lảnh.
Những đứa bé kia giống như cảm nhận được tình huống này, tất cả đều hú lên một cách quái dị, sau đó tất cả đều lập tức nhào tới.
"Cổn!"
A!
Một đám đứa bé vừa mới bổ nhào lao tới thì tất cả đều kêu thảm một tiếng, hai tay ôm đầu, ngã nhào xuống đất, toàn thân xoèn xoẹt bốc khói.
Ngay sau đó Trần Thi Nghiên cũng bị chấn động đến đầu óc vang lên ông ông, lập tức mất đi ý thức.
Một bóng người từ đằng xa nhây lên mà tới, phịch một tiếng, dùng chưởng đánh ngất Trần Thi Nghiên, mang theo thân thể của nàng rời khỏi nơi này.
. . .
Trong một con hẻm nhỏ đen nhánh.
Dương Phóng di chuyển nhanh chóng, cõng theo một bóng người trên lưng và nhanh chóng đi xa.
Vốn dĩ hắn không muốn xen vào chuyện của người khác.
Nhưng khi nghĩ đến miếng vải đẫm máu trong sân nhà mình, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ra tay tương trợ.
Như vậy mới là có qua có lại hài hòa với nhau đi ...
Giữa lúc bĩ cực, Dương Phóng chợt sinh ra cảm ứng, vội vàng khiêng thân thể của Trần Thi Nghiên, nhanh chóng trốn vào bên trong một ngôi nhà đổ nát.
Trên đường phố, truyền đến tiếng nổ đáng sợ.
Trên đường phố, có một tiếng quát khủng khiếp vang lên không ngừng.
"Các ngươi đám phản đồ này, ta muốn giết sạch các ngươi!"
Thượng Quan Vô Cực nói với giọng vô cùng to lớn và tức giận, chân khí toàn thân vô cùng hùng hồn, thân thể cao lớn hơn hai mét kinh khủng đánh giết về phía đám người trước mắt.
Trước đó hắn trúng phải kịch độc, lại bị người dùng trường kiếm đâm thủng tim, thế mà còn có thể chống đỡ được đến bây giờ.
Từ Tổng Binh phủ một đường giết ra bên ngoài.
Công lực cỡ này quả thực đã đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng được.
Chỉ có điều!
Hắn có quá nhiều đối thủ.
Cường giả của từng môn phái từng gia tộc, vào lúc này gần như tất cả đều đang vây công hắn.
Lại thêm Sư Linh Vận, Hứa Như Thiên khiến cho bên phía Thượng Quan Vô Cực càng khó chống đỡ hơn.
Mỗi khi hứn chiến đấu được một lúc, chất kịch độc đáng sợ sẽ xâm nhập càng sâu hơn vào não và trái tim hắn thêm một phần.
Cho dù chân khí của hắn hùng hồn thì cũng không chịu được loại tiêu hao như vậy.
Ầm ầm!
Âm thanh gầm rú trên đường phố, và khí tức thật khủng khiếp.
Trận chiến thảm khốc vẫn tiếp tục bộc phát.
"Đừng sợ, hắn sắp chịu không nổi rồi!"
"Giết hắn!"
Từng tên cường giả hét lớn.
Trong sân.
Các lỗ chân lông trên trên người Dương Phóng đã đóng lại, hơi thở của hắn cũng đóng lại và hắn bất động, thậm chí hắn còn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng che lên trên mặt của Trần Thi Nghiên để ngăn đối phương thở tạo ra tiếng động lớn.
Tiếng gào thét của Thượng Quan Vô Cực liên tiếp vang lên không ngừng.
Đến cuối cùng giống như thi triển một loại cấm thuật nào đó.
Mọi người xung quanh rõ ràng trở nên hoảng sợ khẩn trương lên.
"Không tốt ……!"
"Mau lui lại!"
A!
Phanh phanh phanh!
Từng đợt âm thanh đáng sợ vang lên, mùi máu tươi tràn ngập không khí.
"Thượng Quan Vô Cực chạy trốn!"
"Mau đuổi theo!"
"Thượng Quan Vô Cực nhảy sông, nhanh phong tỏa đường sông!"
Nơi xa từng đợt hô hoán vang lên.
. . .
Cách đó không xa.
Sư Linh Vận, Hứa Như Thiên đều là vẻ mặt âm trầm, nhìn con sông rộng lớn trong thành trước mặt, ánh mắt sâu thẳm và đáng sợ.
"Hắn chắc chắn chạy không thoát, tìm của hắn đã bị ta đâm thủng rồi, hơn nữa trúng phải tuyệt độc, ngay cả thần cũng không cứu nổi hắn!"
Sư Linh Vận nói với giọng điệu lãnh đạm.
Hứa Như Thiên bên cạnh cũng khẽ gật đầu, "Xem như có thể chạy thoát thì cũng không sao, mượn nhờ tín ngưỡng của mọi người trong Bạch Lạc thành, Tà Mẫu sẽ khôi phục càng lúc càng nhanh, xem như hắn xuất hiện lần nữa thì cũng hoàn toàn không thay đổi được cái gì."
"Ừm, từ ngày mai trở đi, điều động dân phu, xây dựng đại trận!"
Sư Linh Vận mở miệng lạnh lùng nói.
Sau đó nàng ta quay người và lập tức rời đi.
Hứa Như Thiên và cường giả của các môn phái gia tộc tất cả đều đi theo sát đằng sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận