Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 988 - "Ngươi là ai?



Chương 988 - "Ngươi là ai?




Đúng lúc này!
Đột nhiên, có người khẽ kêu lên một tiếng, nói: "A, các ngươi cảm nhận được cái gì không? Hình như có cỗ khí tức thần thánh xuất hiện?"
"Đúng vậy, có loại khí tức thần thánh!"
"Đó là thật, nhanh hấp thu!"
Mọi người thi nhau ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu vận chuyển công kháp.
Huyền Long đạo nhân ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, truyền âm nói: "Tôn giả, hình như thật có một loại khí tức."
Dương Phóng lại cau mày lại, không nói một lời, tiếp tục quan sát đông đảo tượng Phật trước mặt.
Tượng phật nhếch miệng lên, lộ ra đường cong thần bí khó lường.
Vô số ánh mắt quỷ dị vẫn như cũ đang âm thầm nhìn về phía Dương Phóng.
Những ánh mắt này càng yêu dị hơn so với trước đó, càng chân thực hơn so với trước đó.
"Nơi này không rõ ràng, đi thôi!"
Hắn nói với giọng điệu lạnh lùng, nhanh chân bước ra, không muốn ở lại đây lâu thêm chút nào.
Về phần nhiệm vụ của Địa Phủ?
Hắn nói thẳng ra là phát hiện cánh cổng Thần quốc là được, cụ thể có phải là cánh cổng Thần quốc hay không, hắn cũng không muốn tiếp tục điều tra đến cùng, ai muốn tới tra vậy để kẻ đó tới tra đi.
Huyền Long đạo nhân lập tức đi theo sau lưng Dương Phóng.
Mọi người thi nhau lộ ra vẻ nghi hoặc mà nhìn về phía Dương Phóng.
Quách Tử Minh của quân đội trong lòng suy tư, lập tức nói nhỏ: "Chúng ta cũng đi!"
Một vị cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê như vậy lại không muốn ở đây thêm một chút nào đủ để chứng minh nơi này có gì đó cổ quái.
Quách Tử Minh hắn có thể một đường tu luyện đạt tới thành tựu như bây giờ, cẩn thận dè dặt, không bao giờ mạo hiểm.
Những người khác đều thay đổi sắc mặt.
Ở sau khi giằng co dữ dội trong tâm trí, thế mà lại có không ít người nhanh chóng đi theo Dương Phóng.
Ngay vào lúc bước chân bọn họ vừa mới bước vào sương mù, bên tai đột nhiên vang lên tiếng sáo du dương, dụ dỗ tâm hồn, càng lúc càng lớn, giống như truyền sâu vào bên trong linh hồn của mọi người.
Dương Phóng không nói một lời, sắc mặt lạnh lùng, chỉ đi trở về theo con đường cũ.
Đối với mọi tiếng sáo giống như bịt tai không nghe.
Mọi người theo sau lưng cũng nhanh chóng tăng tốc bước chân.
Tuy nhiên!
Khi bọn họ một đường đi tới, mới phát hiện sương mù trước mặt giống như vô biên vô tận, khuấy động không ngừng, trùng trùng điệp điệp, tràn ngập thiên địa, sớm đã che khuất đường đi.
Bọn họ đi tới mấy canh giờ vẫn chưa tìm được đường ra.
"Tại sao có thể như vậy?"
"Đường ra bị phong rồi sao?"
"Trước đó chưa từng xuất hiện tình trạng này!"
Mọi người mở miệng nói lời ngạc nhiên.
Dương Phóng dừng bước lại, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía sương mù màu trắng trước mặt, nói: "Nghe đây, không cần biết ngươi là ai, ta vốn không muốn trêu chọc ngươi, ngươi cũng không nên trêu chọc tới ta, ngươi đi con đường của ngươi, ta đi con đường của ta, đừng có làm phiền nhau."
Ở chỗ sâu trong sương trắng, trong bóng tối lờ mờ hiện ra một chiếc thuyền có mái hiên, vô cùng quỷ dị, trôi nổi trong sương mù, giống như coi sương trắng dày đặc là một dòng sông.
Trên đó có một bóng người đứng chắp hai tay sau lưng, giọng điệu ung dung.
"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, vậy chẳng phải quá mức dễ dàng rồi sao? Ta hao tổn tâm cơ mới dụ được các ngươi tới, ngươi có khả năng chịu được mười chiêu của ta thì ta sẽ để cho ngươi rời khỏi đây!"
Bên trong màn sương mù dày đặc đột nhiên truyền ra một giọng nói quái dị, âm u khó lường, ẩn chứa ý cười nhạt, làm cho tất cả mọi người đều thất kinh.
Có sinh vật?
Nơi này lại có sinh vật?
Đối phương đúng là cố tình dụ mọi người tới đây?!
"Ngươi là ai? Lại dám đối địch với các thế lực lớn?"
"Ngươi có âm mưu gì?"
"Hiện ra chân thân của ngươi!"
Mọi người thi nhau quát lớn.
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào màn sương trắng mông lung trước mặt.
Trong màn sương trắng, chiếc thuyền có mái hiên chậm rãi đung đưa, dần dần trở nên rõ ràng, hiện ra trước mắt mọi người.
Toàn bộ con thuyền đều cực kỳ mục nát, phảng phất như đã trải qua vô số năm tháng, thân thuyền cùng sàn thuyền rất nhiều bộ phận đã mục nát, còn có mùi hăng hắc.
Trên đó là một bóng người quỷ dị mặc áo bào màu trắng đang đứng, hai tay chắp sau lưng.
Khi bóng người quỷ dị chậm rãi quay đầu lại, tất cả mọi người đều giật mình trong lòng, theo bản năng lùi về phía sau.
Chỉ thấy bóng người này có khuôn mặt vuông vức, không có mặt mũi, vô cùng quỷ dị, ngay cả miệng cũng không có.
Nhưng lại hết lần này tới lần khác mang tới cho người ta một loại ảo giác, thật giống như khuôn mặt hắn đang hướng về phía mọi người, nở ra nụ cười mỉm, có một loại cảm giác kinh dị.
"Ngươi là ai?"
Huyền Long đạo nhân há to miệng, kinh hô một tiếng: "Giả thần giả quỷ!"
Hô!
Hắn vung tay áo lên, lĩnh vực vô hình khuếch tán ra ngoài lập tức bao phủ về phía bóng người kia với ý đồ thăm dò thực lực đối thủ.
Nhưng căn bản là vô dụng.
Lực lượng lĩnh vực vừa mới hạ xuống lại giống như con lăn hút nước vậy, xoát một cái lập tức biến mất.
Bóng người quỷ dị kia mỉm cười một cái, đột nhiên từ trên ván thuyền bước ra một bước, tiến tới gần về phía mọi người, phảng phất toàn bộ khu vực này đột nhiên tối mờ đi.
Nó giống như một tấm màn sắt khổng lồ lập tức tạo thành lồng giam, bao phủ tất cả mọi thứ.
Thân thể hắn giống như biến lớn vô hạn, giống như hoàn mỹ dung hợp vào sương mù màu trắng quay cuồng xung quanh, bóng đêm đen nhánh và khu rừng rậm rạp tạo thành một thể.
Khẽ động, tất cả thiên địa khẽ động.
Vào lúc này giống như không phải một người mà là toàn bộ không gian đều áp sát về phía mọi người.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận