Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 221: Có người theo đuôi?

Đó là quái vật!
Đao thương bất nhập!
Thế mà tốc độ di chuyển còn khủng bố như vậy?
"Đừng có khẩn trương, không một tên nào có thể chạy thoát được!"
Dương Phóng lạnh lùng nói, đi về phía vị Đường chủ và vị trưởng lão còn lại kia.
Hắn thậm chí không thèm nhìn vào công kích điên cuồng của Triệu Tuấn Long.
Keng keng keng keng!
Từng tiếng vang lớn nặng nề vang lên liên hoàn ở trên người hắn, tia lửa bùng lên.
Triệu Tuấn Long quả thực giống như thể đang rèn sắt vậy, thi triển đao pháp đến cực hạn, điên cuồng bổ về phía Dương Phóng từ từng cái góc độ , tất cả đều không cách nào làm cho Dương Phóng bị tổn thương một chút nào, nhiều nhất chính là bổ cho hắn lún xuống dưới đất hai centimet.
Nhưng cũng chỉ có như thế mà thôi.
Trong nháy mắt Dương Phóng đã có thể khôi phục lại lần nữa.
Trong lúc nhất thời, sâu trong lòng Triệu Tuấn Long nổi lên một tia thất vọng và kinh hãi.
Đố là bảo giáp gì?
Quả thực như yêu ma.
"Bang chủ cứu mạng!"
Đột nhiên, một vị trưởng lão và đường chủ còn sót lại hoảng sợ kêu to lên.
"Làm càn!"
Triệu Tuấn Long giận dữ hét lên, vung Quan đao tung người nhảy lên, chân khí toàn thân hò hét, hung hăng chém mạnh về phía mặt của Dương Phóng.
Dương Phóng nở ra nụ cười uy nghiêm đáng sợ, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, dũng mãnh lao tới, bàn tay to như rồng, mang theo lực lượng cuồng bạo đáng sợ, nhanh chóng chụp vào cổ của một tên Đường chủ trong đó.
Keng!
Đại Quan đao của Triệu Tuấn Long hung hăng chém vào trên mặt của Dương Phóng, vẫn như cũ bị giáp trên mặt một mực ngăn cản, không cách nào làm tổn thương tới Dương Phóng một chút nào.
Phốc phốc!
Dương Phóng chộp một cái tóm được cái cổ của vị Đường chủ kia, dùng sức lắc một cái, cờ rốp một tiếng bẻ gãy cổ của đối phương giống như là bẽ gãy cổ con gà vậy, sau đó ném thi thể của đối phương xuống đất, sau đó xoay người lại nhìn về phía Triệu Tuấn Long và một trưởng lão đã hoàn toàn sợ hãi khác.
"Đánh đi, đánh càng hung ác thì kịch độc thẩm thấu càng sâu, Triệu bang chủ, ngươi bây giờ chắc là đã cảm thấy phổi đau đớn phải không?"
Dương Phóng nói với giọng điệu bình đạm.
"Ngươi!"
Triệu Tuấn Long phát run trong lòng, nhìn vào ánh lửa chiếu rọi lên Thiết giáp đen nhánh, không hiểu sinh ra một loại sợ hãi nồng đậm.
Đi!
Hắn không nghĩ ngợi chút nào, vội vàng xoay người là trốn.
Chỉ còn lại một tên trưởng lão, hắn cũng vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy theo phía Triệu Tuấn Long.
"Muốn đi!"
Dương Phóng đột nhiên nhe răng ra cười, thân thể lập tức nhanh chóng lao tới.
Ầm!
Một quyền của hắn hung hăng đập vào phía sau lưng của vị trưởng lão kia, với lực mạnh đến mức nó nghiền nát chân khí hộ thể của tên trưởng lão kia, khiến xương vai của trưởng lão kia nổ tung, máu tươi bắn tung tóe, thân thể hung hăng bay nhào ra ngoài, bỏ mạng chết thảm.
Sau đó Dương Phóng lập tức đuổi theo về phía Triệu Tuấn Long.
Giống như những gì Dương Phóng dự đoán ra, Triệu Tuấn Long căn bản chạy không ra được bao nhiêu xa thì kịch độc bắt đầu phát tác, hoàn cảnh trước mặt hắn biến thành màu đen, huyết dịch trong cơ thể giống như đang thiêu đốt vậy, việc hít thở vô cùng khó khăn.
"Bằng hữu dừng tay!"
Triệu Tuấn Long khó khăn hô lớn, "Ta và ngươi không có ân oán tuyệt đối, những trưởng lão và đường chủ kia giết thì giết, hai người chúng ta có thể làm bằng hữu, ta nguyện ý kết bái huynh đệ khác phái với ngươi, từ đây có phúc cùng ..."
Phịch một tiếng, một quyền của Dương Phóng nện vào sau lưng của hắn, đánh hắn phọt ra máu tươi, sau lưng lõm vào, vô cùng thê thảm, thi thể hung hăng bay rớt ra ngoài xa tới mười mấy mét.
"Ngươi nghĩ cái gì vậy? Kết làm huynh đệ khác phái sao? Thật đúng là có thể nghĩ."
Dương Phóng thu hồi nắm đấm, giọng điệu lãnh đạm.
Tối nay, Thiết Ma Chiến giáp hiển uy lần đầu tiên.
Không cần biết là lực lượng hay là phòng ngự, tất cả đều đã đạt tới trình độ đáng sợ.
Đều để cho Dương Phóng phải âm thầm líu lưỡi.
Không hổ là thứ được Minh thiết đúc thành!
Một kích toàn lực của cao thủ Bát phẩm bổ xuống, thế mà cũng không cách nào lưu lại một chút dấu vết nào ở phía trên.
"Không hổ là côi bảo được Thập Tự môn cất giấu trong nhiều năm ..."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Bản thiết kế bộ giáp này đã được cất giấu bên trong Thập Tự môn không biết bao nhiêu năm.
Chỉ tiếc không có người nào có thể chế tạo ra được!
Cho nên lúc này mới tiện nghi cho chính mình.
Dương Phóng đi qua, bắt đầu sờ tới sờ lui lục soát trên người Triệu Tuấn Long, chẳng mấy chốc đã tìm được hai khối Tịch Tà ngọc và một túi bạc, sau đó lại lục soát trên người những tên trưởng lão, Đường chủ và bang chúng một lần.
Toàn bộ hiện trường chẳng mấy chốc đã được hắn lục soát lại xếp vào một túi tài vật nhỏ.
Hắn để túi tài vật nhỏ vào trong xe ngựa, lập tức điều khiển xe ngựa tiến về phía tổng bộ của Thiên Long bang.
Nhân lúc bóng đêm thâm trầm, hắn nhất định phải hành động thật nhanh chóng.
Không có bất ngờ gì xảy ra, sáng sớm ngày mai chắc chắn sẽ oanh động toàn bộ Bạch Lạc thành.
Thiên Long bang tuy rằng là một bang phái nhỏ, nhưng cũng chiếm cứ một chỗ cắm dùi (địa vị).
Dựa theo phân chia thực lực thì cũng xem như là một thế lực xếp vào hàng trung thượng đẳng!
Thế mà lại bị người ta xóa sổ chỉ trong vòng một đêm như thế này, trong đó còn liên quan đến việc tranh chấp lợi ích tuyệt sẽ không nhỏ.
Cái gọi là hiệu ứng cánh bướm (1) chính là như thế.
(1) Hiệu ứng cánh bướm: có nghĩa là trong một hệ thống động lực học, những thay đổi nhỏ trong điều kiện ban đầu có thể dẫn đến những phản ứng dây chuyền lớn về lâu dài trong toàn bộ hệ thống .
"Ừm?"
Bỗng nhiên, Dương Phóng quay đầu lại nhìn về phía bóng tối xa xa.
Có người theo đuôi?
"Không biết sống chết."
Ánh mắt hắn chuyển lạnh,vừa nhanh chóng thúc giục xe ngựa, vừa âm thầm thúc giục phấn độc một cách vô thanh vô tức về phía sau.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận