Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 903 - Làm sao lại có ba người tới?



Chương 903 - Làm sao lại có ba người tới?




Hắn vội vàng giải thích: "Ngươi yên tâm, thêm tiền này không phải là cho ta, mà là cho phía trên, dù sao truyền tống trận bây giờ được hai vị Hộ pháp của Hoàng thất trông coi, muốn để cho bọn họ thả lỏng, không có lợi ích là chuyện không thể nào."
"Sáu gốc Hắc Ngọc linh dược như vậy đã đủ giải quyết được chưa?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Được!"
Tào Văn Liệt gật đầu.
Dương Phóng lại lấy ra sáu gốc nữa, giao cho đối phương.
"Đúng rồi, còn có linh dược của ta, này lại nên cho ta đi, sắp truyền tống rồi, bây giờ mà không đưa cho ta, lát nữa lên truyền tống trận sợ đã không kịp."
Tào Văn Liệt nói.
"Vội cái gì? Lát nữa vào bên trong Thương Hải quan ta đưa cho ngươi là được."
Dương Phóng cười nói.
"Được a."
Tào Văn Liệt bất đắc dĩ mà gật đầu, dẫn theo đám người Dương Phóng đi về phía nơi xa.
Liễu Tiên Quyền lập tức lộ ra vẻ ngờ vực, nói: "Tiêu huynh đệ, truyền tống gì vậy? Ngươi chuẩn bị mang bọn to đi ngồi truyền tống trận? Truyền tống đi đâu?"
"Thiên Long vực!"
Dương Phóng trả lời.
Liễu Tiên Quyền đột nhiên biến sắc, vội vàng nắm lấy cọn trai của mình, nhanh chóng lùi lại, nói: "Không được, ta không đi Thiên Long vực, có đánh chết ta cũng không đi!"
Dương Phóng nhướng mày, nói: "Chỉ tiến về Thiên Long vực mà thôi, làm gì mà phải khẩn trương như vậy!"
"Không, Thiên Linh tháp sẽ tìm ta, bọn họ sẽ tìm được ta, ngươi không biết đến sự đáng sợ của Thiên Linh tháp, ta không đi, có chết ta cũng không đi!"
Liễu Tiên Quyền vội vàng mở miệng, sắc mặt trắng bệch.
Từ năm đó sau khi chạy trốn cùng với thê tử, cho đến nay vẫn có thể mơ đến đủ loại chuyện hắn gặp phải ở Thiên Linh tháp, có thể nghĩ đến Thiên Linh tháp đã tạo ra bóng ma tâm lý cho hắn như thế nào.
"Cha, sợ cái gì?"
Liễu Vân mở miệng.
"Nghịch tử!"
Liễu Tiên Quyền gầm thét, một bàn tay tát vào trên mặt của Liễu Vân, phát ra một tiếng vang giòn tan, nói: "Đi Thiên Long vực, ngươi sẽ không còn mạng, ngươi biết cha ngươi năm đó gặp phải chuyện gì không?"
Liễu Vân giống như bị một cái tát của cha hắn đánh cho choáng váng rồi, che má lại, cúi đầu xuống, đờ đẫn nói: "Vâng, ta không đi."
Liễu Tiên Quyền thay đổi sắc mặt, giống như cảm thấy không chắc chắn.
Nghịch tử Liễu Vân này thường xuyên âm thầm chạy trốn.
Có một số chuyện càng cản thì sẽ càng ngược lại hoàn toàn!
Hắn nói không đi, cuối cùng chắc chắn sẽ trốn chạy đi!
Duống hồ!
Dương Phóng sẽ không bỏ qua cho cha con bọn họ, dù sao đầu tư nhiều như vậy, Dương Phóng há có thể để cho bọn họ được tiêu dao ở bên ngoài?
Nghĩ đến đây, Liễu Tiên Quyền lập tức nhìn thoáng qua Dương Phóng.
Chỉ thấy Dương Phóng lộ ra vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, yên lặng nhìn về phía hắn.
Trong lòng Liễu Tiên Quyền trầm xuống, âm thầm cắn răng.
Mẹ nó!
Dương Phóng chắc chắn sẽ sẽ bắt lấy con của mình tới uy hiếp chính mình!
Cuối cùng chính mình vẫn là phải đi!
Trừ khi hắn không quan tâm tới sự sống chết của con trai mình!
"Được, được, cha đi với ngươi, cha thương ngươi!"
Liễu Tiên Quyền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng cười nói, hận không thể bóp chết nghịch tử này.
"Liễu Đan sư, không nên mất thời gian, qua canh giờ chính là có muốn đi cũng không đi được!"
Tào Văn Liệt nhỏ giọng nói.
"Đi thôi, đừng để Tào bộ đầu khó làm."
Dương Phóng nói với giọng bình tĩnh, ống tay áo dài tung bay, đi về phía trước.
Liễu Tiên Quyền thở dài một cái, tâm sự nặng nề, đành phải đi theo về phía trước.
Hiện tại chỉ cầu Thiên Linh tháp đừng có tìm được hắn nhanh như vậy.
···
Ở dưới quan hệ của Tào bộ đầu, bọn họ dễ dàng tiến vào bên trong Thương Hải quan thông qua một cửa phụ, mà sau đó thi triển thân pháp, chạy về phía nơi xa.
Mấy canh giờ sau.
Mới dừng lại một lần nữa, xuất hiện ở trước một thị trấn không đáng chú ý.
Ngô Đông trấn!
Thuộc về một trong những thị trấn quan trọng của Đại Uyên vương triều.
Một trong hai nơi có truyền tống trận đi về Thiên Long vực, chính ở vào trấn này!
Tào bộ đầu vẻ mặt uy nghiêm, bước chân bước đi, mang theo mấy người Dương Phóng đi thẳng đến một công trình kiến trúc tráng lệ ở phía trước.
Dương Phóng lộ ra vẻ mặt khác thường, sớm đã sử dụng Phong luật, lắng nghe mọi động tĩnh vào trong tai.
Sa sa sa ···
Từng đợt âm thanh nhỏ liên tục truyền ra từ bên trong công trình kiến trúc kia, rót vào trong hai lỗ tai của hắn với độ chính xác cao.
"Có người, hơn nữa còn không ít người, chẳng lẽ đều là người tới để truyền tống?"
Dương Phóng suy nghĩ, đi theo Tào Văn Liệt một đường chạy thẳng về phía trước.
Không bao lâu sau.
Mấy người đã chính thức tiến vào đại điện.
Chỉ thấy ở bên trong địa điện, ít nhất có hơn mười bóng người, đang lặng lẽ chờ đợi ở một bên, tu vi có yếu có mạnh, yếu cũng đã là Siêu phẩm đệ nhị quan mà mạnh thì là Thánh Linh.
Bọn họ không nói một lời, tất cả đều cúi đầu nhìn xuống đất, có người thì đã che giấu đi khuôn mặt, có người thì đeo mặt nạ da người.
"Tào bộ đầu, không phải nói chỉ có một người thôi sao? Làm sao lại có ba người tới?"
Một lão giả trông coi truyền tống trận trong đó thay đổi sắc mặt, nhanh chóng chạy tới đón, mở miệng hỏi thăm.
"Chuyện đột nhiên xảy ra, các ngươi yên tâm, hai người còn lại cũng chắc chắn là người có được thân phận trong sạch."
Tào Văn Liệt vội vàng đi tới, miệng nói nhỏ, mà sau đó lật bàn tay một cái, vài gốc Hắc Ngọc linh dược đã được đưa vào trong tay áo của lão giả kia.
Hai mắt lão giả kia lóe lên, lập tức hiểu được, ánh mắt nhìn về phía mấy người Dương Phóng, Liễu Tiên Quyền một lần nữa, vẻ mặt hơi hòa hoãn.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.



Bạn cần đăng nhập để bình luận