Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 340: Không được khiêm tốn!

Sau khi nhìn thấy Dương Phóng ở trên thuyền lớn, Hoàng Sinh lập tức thúc giục mọi người tăng thêm tốc độ, chèo thuyền lao nhanh về phía chiếc thuyền lớn.
Sau khi tiếp cận hoàn toàn, mọi người lần lượt nhảy lên đáp xuống thuyền lớn.
"Bái kiến Trần quản sự!"
Dương Phóng chắp hai tay vào nhau và ngay lập tức kể cho hai người họ nghe mọi chuyện đã xảy ra trước đó.
"Cái gì?"
Sau khi Trần quản sự biết được chuyện thuyền lớn của Đoạn gia xảy ra chuyện thì nhướng mày.
Hoàng Sinh thì lập tức lục soát thân thể người đàn ông mặc áo bào đen.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn thay đổi.
"Trần quản sự, hắn là người của Thanh Long hội!"
Trần quản sự lập tức quay đầu nhìn về phía Hoàng Sinh.
Chỉ thấy sắc mặt Hoàng Sinh biến đổi, trong tay đã xuất hiện một cái lệnh bài màu đen dài bảy tám centimet, rộng hai ba centimet, trên đó có khắc một chữ Long lớn.
Nó được tìm thấy từ trên người người đàn ông mặc áo bào màu vàng.
Sắc mặt của Trần quản sự lập tức âm trầm xuống.
Hắn nhanh chóng móc cái khớp hàm bị lệch của người áo bào vàng ra, sau khi kiểm tra bên trong miệng của hắn không mang theo túi độc, lạnh lùng nói: "Ngươi là người nào của Thanh Long hội? Các ngươi có âm mưu gì? Còn có đồng đảng nào khác hay không?"
"Hắc hắc. . ."
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng không hề trả lời, nhưng trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Muốn chết!"
Ầm!
Trần quản sự vô cùng tức giận, đi lên đá một cước vào cái cằm của người đàn ông mặc áo bào màu vàng, đá hắn bay ngược ra đằng sau, lộ ra thống khổ, khớp hàm bị lệch vừa mới được nắn lại thì lúc này lại trật khớp phát nữa.
"Trần quản sự, người này cố chấp, ở chỗ này sợ là khó có thể thẩm vấn hắn, không bằng sau khi mang hắn về lại nghiêm hình tra khảo!"
Hoàng Sinh chắp tay nói.
Trần quản sự âm trầm gật đầu, nói: "Mang về!"
Hoàng Sinh vung tay lên, lập tức để cho người ta mang hắn về.
Trần quản sự thì quay đầu nhìn thoáng qua Dương Phóng, nói: "Ngươi cũng trở về đi thôi!"
"Vâng, Trần quản sự!"
Dương Phóng chắp tay.
Nhưng trong lòng đang nghi ngờ.
Thanh Long hội?
Chẳng lẽ là một thế lực ẩn nào đó?
Thế mà để sắc mặt Trần quản sự trở nên không tự nhiên như vậy.
Sau đó, bọn họ để lại một phần người canh giữ thuyền lớn, một bộ phận người chạy về Đoạn gia báo tin.
Còn lại thì tất cả đều ngồi tàu nhanh trở về.
"Tiêu sư đệ, có phải còn đang hoàn nghi về chuyện của Thanh Long hội không?"
Hoàng Sinh nói nhỏ.
"Đang muốn thỉnh giáo với Hoàng sư huynh."
Dương Phóng nói.
Hoàng Sinh ánh mắt sâu xa, suy nghĩ nói:
"Thanh Long hội cũng không phải một thế lực đơn giản, chính là một tổ chức thủy tặc lớn nhất bên trong Bạch Trạch vực, đường thủy ở Bạch Trạch vực rất phát triển, mạng lưới đường thủy dày đặc, trong đó có mấy chục đám thủy tặc lớn nhỏ, trong số đó, mạnh nhất và bí ẩn nhất chính là Thanh Long hội, không có người nào biết tổng đà của bọn họ ở nơi nào, nhưng mỗi khi bọn họ xuất hiện, họ sẽ mang theo những cơn gió đẫm máu, bọn họ là kẻ thù truyền kiếp của tất cả các thế lực lớn!
Tuy nhiên nói đến, Tiêu sư đệ lần này cũng xem như là lập công lớn, thế mà có thể bắt sống được một tên cao thủ của Thanh Long hội, trên người có thể đeo Hắc Long lệnh thì ít nhất đều là Thập phẩm, Tiêu sư đệ có thể hạ được tên cao thủ Thập phẩm dễ dàng như vậy, đủ thấy thực lực mạnh, chỉ sợ thanh danh lập tức muốn truyền khắp bến tàu!"
Hắn giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Dương Phóng.
"Hoàng sư huynh khách khí, đều chỉ là may mắn mà thôi."
Dương Phóng trả lời.
"Không cần phải khiêm tốn, ở Thần Vũ tông chúng ta, cái gì cũng được, nhưng cái chính là không được khiêm tốn, ha ha ha ..."
Hoàng Sinh cười ha hả.
. . .
Mặt trời hoàn toàn xuống núi.
Một nhóm mấy chục con ngựa phi nước đại trong rừng.
Tiếng vó ngựa lộp cộp rung động, hất tung từng mảnh bụi mù mịt bay lên.
Khi đến gần một ngôi miếu hoang, một đám ngựa mới đột nhiên dừng lại, phát ra tiếng thở phì phò.
"Chu huynh đệ, xem ra đêm nay chúng ta chỉ có thể qua đêm ở nơi này trước đã."
Lý Lãng tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Chu Võ.
Chu Võ quan sát cẩn thận, gật đầu cười nói: "Mọi chuyện theo sự sắp xếp của Lý chấp sự."
Bọn họ ở bên ngoài không dám trực tiếp gọi là cảnh sát Lý.
Mà trực tiếp gọi chức vị của bọn họ ở thế giới này.
"Đi thôi, chúng ta đi vào, không có gì bất ngờ xảy ra, chạng vạng tối ngày mai là có thể đến Nam Sơn thành."
Cảnh sát Lỹ Lãng tung người nhảy lên xuống ngựa, dẫn đầu tiến vào bên trong ngôi miếu hoang.
Mọi người ở bên cạnh cũng thi nhau xuống ngựa.
Nửa tháng trước, sau khi Nhậm Quân, Trình Thiên Dã gọi Chu Võ, Lý Phong và những người khác tới khiển trách nghiêm khắc một lần, vẫn không thể nào thông não cho bọn họ được, đành phải đồng ý để bọn họ gia nhập hành động của tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế.
Nhưng có một số yêu cầu chính là, ở lúc thi hành nhiệm vụ của tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế thì nhất định phải báo cáo trước với bọn họ, sau khi được sự đồng ý của bọn họ thì mới được phép chấp hành.
Điểm này tự nhiên để cho Chu Võ, Lý Phong và những người khác vui mừng.
Nhưng nói là muốn báo cáo với Nhậm Quân, Trình Thiên Dã, chờ đến khi thực sự gặp được nhiệm vụ, bọn họ lại nơi nào có thời gian đi để đi báo cáo?
Ví dụ như lần này.
Nhiệm vụ lần này có hệ số nguy hiểm cực cao, nhưng thu hàng cũng sẽ vô cùng to lớn.
Nhiệm vụ mới vừa phát ra, phần lớn người trong tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế đều trực tiếp lựa chọn tham gia.
Ngay sau đó một số trưởng lão Diệt Tà minh cũng lập tức hưởng ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận