Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 479: Vậy ngươi làm sao?

Tống Kim Luân khẽ lật mà ra, hai chân đáp xuống đất, sắc mặt âm trầm, nhìn chăm chú lên đám đệ tử Thanh Thành viện bị tổn thất nặng nề này, nói với giọng nói lạnh lùng, "Sư tôn các ngươi chạy trốn, Thần Vũ tông từ hôm nay trở đi chỉ còn trên danh nghĩa, các ngươi định đi con đường nào?"
"Sư tôn chạy trốn?"
"Làm sao lại như vậy?"
Một đám đệ tử Thanh Thành viên, vẻ mặt trắng bệch.
Dương Phóng cũng không nghĩ tới Viện chủ Thanh Thành viện thế mà chạy trốn.
Lưu Hồng Kình - Viện chủ Thanh Thành viện chính là phụ thân của Lưu Huyền Cảm người mà chính mình giết chết cách đây không lâu!
Đường đường là chủ của một viện, lại không đánh mà chạy, làm cho người không biết nên khóc hay cười.
"Tống viện chủ, chúng ta ... chúng ta nguyện ý đi cùng ngài!"
"Cầu Tống viện chủ thu lưu!"
Không ít người vội vàng mở miệng.
"Tiêu phóng, ý của ngươi thế nào?"
Tống Kim Luân quay đầu nhìn về phía Dương Phóng.
"Sư tôn muốn vậy thì mang theo đi."
Dương Phóng khẽ cười.
Mặc dù trong lòng bài xích những người này, tuy nhiên vào thời khắc này cũng không tốt làm mất thể diện của Tống Kim Luân.
Tống Kim Luân lập tức gật đầu, nói: "Các ngươi đều đi theo đi!"
Hai người khởi hành lần nữa.
Một đám đệ tử Thanh Thành viện vội vàng cấp tốc đi theo sau lưng, không ít người kinh ngạc nghi ngờ nhìn về phía Dương Phóng.
Vị sư huynh này là ai?
Tống viện chủ thế mà lại trưng cầu ý kiến của hắn?
Hơn nữa ... đằng sau hắn vậy mà cõng lấy tông chủ Đông Phương Bạch!
. . .
Nơi xa.
Ở dưới sự dẫn đường của Dương Phóng.
Bọn họ một đường xông ra, xuyên ra không biết bao nhiêu dặm đường, cuối cùng dần dần xông ra khỏi phạm vi của Lạc Nhật chi sâm, phía trước truyền đến ánh sáng sáng ngời, chính lúc đang hoàng hôn, hoàn toàn khác biệt với bóng tối bên trong Lạc Nhật chi sâm.
Soạt! Soạt!
Mảng lớn lá rụng bay lên.
Cuối cùng!
Một đám người đã hoàn toàn xông ra khỏi phạm vi của Lạc Nhật chi sâm, từng người khí tức đều gấp rút, liên tục thở dốc.
Nơi xa.
Một dòng sông rộng lớn, sóng cả cuộn trào nhìn như vô tận.
Phản chiếu những tia nắng trời chiều.
Nước và bầu trời có cùng một màu, khung cảnh thật tráng lệ.
"Không được đi đường thủy, có Ngư nhân phục kích, đi đường bộ!"
Dương Phóng ngưng giọng nói, tiếp tục lao về phía nơi xa.
Tống Kim Luân hít sâu một hơi và lập tức đi theo phía sau.
Mọi người bên cạnh cũng thi nhau cắn răng đuổi theo.
Sau khi chạy liên tục mấy canh giờ nữa.
Bọn họ đã rời xa Lạc Nhật chi sâm không biết bao nhiêu dặm.
Cuối cùng!
Một sơn trang đổ nát xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Dương Phóng trực tiếp dẫn người xông vào sơn trang.
"Sư tôn, các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem một chút xem có gì ăn không?"
Dương Phóng mở miệng.
"Được!"
Tống Kim Luân sắc mặt trắng bệch, gật đầu trả lời, thương thế trên người của hắn lại bắt đầu rướm máu lần nữa.
Những người còn lại tất cả cũng chẳng tốt đẹp gì.
Giờ phút này tất cả đều đang thở gấp, mệt đến ngất ngư, bắt đầu xếp bằng ngồi dưới đất khôi phục công lực.
Dương Phóng lập tức biến mất ở chỗ này, tìm kiếm bên trong rừng rậm xung quanh.
Nửa canh giờ sau.
Dương Phóng khiêng hai con lợn rừng về, từ đằng xa lướt tới, tung người nhảy lên rơi vào bên trong sơn trang, ném thi thể hai con lợn rừng vào trên mặt đất.
"Mấy người các ngươi xử lý lợn rừng đi!"
Dương Phóng thuận tay chỉ về phía mấy tên đệ tử Thanh Thành viện.
"Vâng, sư huynh!"
Mấy tên đệ tử Thanh Thành viện căn bản không dám do dự, vội vàng đứng lên, nhanh chóng chạy tới.
Không bao lâu sau, một đống lửa được đốt lên.
Những con lợn rừng được chia nhỏ đã được gác ở trên đống lửa bắt đầu nướng.
Từng đợt khói nhẹ tỏa ra, trên những miếng thịt rừng xuy xuy rung động, bắt đầu nhỏ dầu xuống, dẫn tới không ít người thèm tới chảy nước miếng, nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Từ khi tiến vào Lạc Nhật chi sâm, chiến đấu liên tục, bọn họ thực sự đói tới quá sức.
"Sư tôn!"
Dương Phóng thuận tay đưa một chiếc đùi lợn rừng nướng cho Tống Kim Luân.
Tống Kim Luân khẽ gật đầu, nhận lấy đùi lợn nướng.
Những người khác cũng bắt đầu thi nhau cầm lấy, há miệng ra thổi, hé miệng gặm ăn.
Thịt của loại lợn rừng này cũng không được ngon cho lắm.
Cắn vào trong miệng có loại tanh khó tả, hơn nữa thịt còn rất cứng, kém hơn rất rất xa so với lợn nhà.
Tuy nhiên vào lúc này mọi người nơi nào còn có thể bắt bẻ cái gì được nữa.
"Ừm?"
Đột nhiên, Dương Phóng cau mày, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía phương hướng nơi xa.
"Sao vậy?"
Tống Kim Luân hỏi.
"Có truy binh, tốc độ không chậm!!"
Dương Phóng nói với giọng nặng nề, "Các ngươi đi trước, ta ở lại xem xem!"
Phong luật cảm nhận có thể nghe rõ ràng được tiếng xé gió từ xa xa, đang lấy tốc độ cực kỳ đáng sợ tới gần.
Mỗi giây tối thiểu mấy chục mét.
Chắc chắn là cao thủ!
"Vậy ngươi làm sao?"
Tống Kim Luân hỏi.
"Yên tâm, ta tự có thủ đoạn thoát khốn!"
Dương Phóng mở miệng.
"Được, ngươi cần phải cẩn thận, nếu như thực sự không địch nổi thì tuyệt đối không được liều mạng!"
Sắc mặt Tống Kim Luân thay đổi.
Hắn biết tình trạng hiện tại của mình, xem như ở lại thì chắc chắn sẽ chỉ vướng víu.
Trước mắt chỉ có thể dựa vào vị đệ tử thần bí này của chính mình.
Hắn tiến lên nhấc lấy thân thể của Đông Phương Bạch lên, thúc giục mọi người, "Đi!"
Một đám đệ tử Thanh Thành viện vội vàng nhanh chóng đi theo Tống Kim Luân, trong lòng càng giật mình hơn, quay đầu nhìn về phía Dương Phóng.
Vị Tiêu sư huynh này quả nhiên là đại cao thủ che giấu của Hải Sa viện!
Thế mà ngay cả sư tôn của hắn cũng phải dựa vào hắn!
Xoát xoát xoát!
Mọi người nhanh chóng rời đi, biến mất ở phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận