Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 826 - Giáo ... Giáo chủ!



Chương 826 - Giáo ... Giáo chủ!




"Vân công tử, đồ ăn trong quán rượu này cực kỳ nổi danh, chắc chắn sẽ làm cho ngươi được hài lòng, ngươi cứ yên tâm đi."
Thôi Ngự vẻ mặt tươi cười.
"Đều là một số đồ ăn thấp kém, có thể có cái gì hài lòng hay không, nơi như thế này ta bây giờ cũng không muốn ở lại lâu thêm một khắc nào."
Công tử nhà giàu dẫn đầu khẽ thở dài, nói: "Chỉ đợi Thiên ca hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút ta cũng có thể sớm rời khỏi nơi này."
"Đúng rồi, kia là."
Thôi Ngự tiếp tục cười bồi.
Tiểu nhị của quán rượu sớm đã vội vàng chạy tới, mặt mũi tràn đầy nụ cười nịnh nọt nói: "Thôi đại gia, lão nhân gia ngài muốn ăn chút gì không?"
"Gọi chưởng quỹ của các ngươi đến, hôm nay mấy người chúng ta phải tiếp một vị khách quý ăn cơm, chúng ta bao toàn bộ quán rượu, đuổi toàn bộ những người khác đi đi!"
Thôi Ngự sầm mặt lại, mở miệng nói.
"Vâng, vâng."
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, vội vàng quay người đi thông báo cho chưởng quỹ.
Trong quán rượu lại một mảnh xôn xao.
Rất nhiều khách hàng đều nghe được lời nói của Thôi Ngự.
Nhưng khi nhận ra khuôn mặt của Thôi Ngự, bọn họ lập tức không còn dám nhiều lời, bọn họ cũng không dám nhiều lời nữa, mỗi người đều rất thật thà, không cần tiểu nhị đuổi đi đã lập tức để bạc lại, trên mặt thì đầy nụ cười lấy lòng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt, toàn bộ quán rượu trở nên trống rỗng.
Lữ Lương Thiên nhướng mày, chăm chú nhìn về phía công tử nhà giàu mặc cẩm y kia, truyền âm nói: "Tiêu tông chủ, hắn chính là một thành viên trong số người của Thương Khung Thần cung tới lần này."
"Ồ? Khó trách."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt lại nhìn lướt qua Thôi Ngự và đám cao thủ Nguyên Linh giáo bên cạnh hắn.
Được a.
Có vẻ như cuộc sống của Thôi Ngự bây giờ tốt hơn trước đây!
Ít nhất trước đây khi ở dưới sự khống chế của hắn, người này thế nhưng là chưa bao giờ lấy lòng chính mình như vậy.
Hiện tại thế mà lấy lòng người của Thương Khung Thần cung như thế.
Đúng là có chút ý tứ.
Dương Phóng tỏ ra rất hứng thú, tiếp tục cúi đầu nhấm nháp rượu.
"Vân công tử, mời vào bên trong."
Thôi Ngự một mặt cười lấy lòng, tiếp tục chào hỏi.
"Ừm."
Công tử trên người mặc cẩm y nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía tầng lầu phía trên.
"Thôi trưởng lão, còn có người chưa đi."
Đột nhiên, một vị trưởng lão của Nguyên Linh giáo nhìn thoáng qua Dương Phóng, nhỏ giọng nói.
Bởi vì Dương Phóng đưa lưng về phía bọn họ, cho nên mấy người căn bản không nhìn thấy khuôn mặt của Dương Phóng.
Thôi Ngự nhướng mày, không vui nói: "Đi, đi đuổi bọn họ đi."
"Vâng, Thôi trưởng lão!"
Trưởng lão Nguyên Linh giáo kia gật đầu, lập tức cất bước đi về phía hai người Dương Phóng.
Thôi Ngự thì một mặt cười lấy lòng, tiếp tục bồi công tử mặc áo gấm đi về phía tầng lầu phía trên.
"Hai vị, quán rượu này chúng ta đã bao hết, còn xin hai người đến nơi khác để ăn đi."
Ngô Cương - Trưởng lão Nguyên Linh giáo vẻ mặt tươi cười, vừa tới bàn tay đã lập tức chụp vào vai Dương Phóng, thầm truyền vào một loại kình lực phân cân thác cốt.
Đây là bởi vì hắn nghĩ đến, những người khác ở bên trong quán rượu đã rời đi hết rồi, thế nhưng là hai người này lại không muốn đi, rõ ràng là không muốn cho hắn thể diện.
Đã như vậy, nếu như không để cho hai người ăn phải thiệt thòi lớn, thì sao có thể xứng đáng với hai người này.
Về phần hai người này có can đảm đánh trả hay không?
Nếu như bọn họ có can đảm đánh trả, tự nhiên sẽ có cao thủ Thương Khung Thần cung đón lấy!
Tuy nhiên!
Ngay khi bàn tay của Ngô Cương vừa mới rơi xuống, một bàn tay lớn lại đột nhiên tóm lấy, một mực nắm lấy bàn tay của Ngô Cương, chân khí lôi điện tuôn trào, trong nháy mắt cầm cố lấy thân thể Ngô Cương.
Sau đó!
Khuôn mặt bình thản hờ hững của Dương Phóng chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Ngô Cương.
"Ngô trưởng lão, xem ra trong khoảng thời gian vừa qua bản lĩnh của ngươi lại tăng lên rồi, ngay cả bản Giáo chủ cũng dám động thủ, thật đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn."
Ngô Cương lập tức trợn to mắt lên, mặt mũi đầy vẻ kinh hãi, quả thực không thể tin được.
"Giáo ... Giáo chủ!"
Hắn mở miệng kêu lên.
Điều này sao có thể?
Hắn quả thực giống như nhìn thấy quỷ vậy.
"Không cần gọi ta là Giáo chủ, ta không đảm đương nổi, ngươi ngưu bức cỡ nào mà."
Giọng nói của Dương Phóng chậm rãi vang lên.
Ngô Cương lập tức run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ, nói: "Giáo chủ tha mạng, Giáo chủ tha mạng a, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác."
"Thân phận người vừa rồi kia là gì?"
Dương Phóng bình tĩnh hỏi thăm.
···
"Vâng ... là mộ vị công tử Thánh tộc của Thương Khung Thần cung, lần này cùng một đám cường giả xuất hiện ở Nguyên Linh giáo chúng ta, đúng rồi, bọn họ đang một mực tìm ngài!"
Ngô Cương nói với giọng điệu hoảng hốt, vội vàng mở miệng nói.
Chuyện Dương Phóng chính là người thiết giáp, bọn họ sớm đã biết.
"Thật sao? Cho nên ngươi bán ta rồi?"
Dương Phóng bình tĩnh hỏi thăm.
"Không có không có, không phải tiểu nhân bán, là Thôi trưởng lão, Thôi trưởng lão và các trưởng lão khác bán."
Ngô Cương vội vàng mở miệng.
"Các ngươi không sợ kịch độc trong cơ thể bộc phát sao?"
Dương Phóng giống như cười mà không phải cười, đột nhiên trong lòng hơi động, bàn tay mò tới mạch môn của Ngô Cương, nói: "A, không đúng, kịch độc trên người ngươi được giải rồi? Có chút ý tứ, ai giải kịch độc của ta?"
"Là một vị Độc sư Thạch lão nhân của Thương Khung Thần cung tới lần này."
Ngô Cương kiên trì mở miệng.
Căn bản không dám do dự.
"Thạch lão nhân."
Dương Phóng lặp lại một câu, gật đầu nói: "Trình độ về độc của người này không kém, ngay cả kịch độc ta để lại cũng có thể hóa giải, không tầm thường."
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận