Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 705: Bạch Long trang!

Ngay khi bọn họ vừa mới bước vào thì họ đã nghiến răng.
"Đáng chết, những thế lực kia bây giờ cũng quá khôn đi, chúng ta bán sơ hở lớn như vậy, bọn họ thế mà còn không có động tĩnh nào, hiện tại cũng không có người đi ra."
'Nữ tử' tướng mạo yêu kiều kia không cam lòng mà nói.
"Bên chỗ ta cũng vậy, một đáo người cả Cát n gia đã liên thủ với Hồ gia, mặc cho ta tạo sơ hở như thế nào, bọn họ từ đầu đến cuối thế mà đều không động đậy, đám người kia bây giờ đến cùng là đang muốn làm cái gì đây?"
Người mặc áo bào đen với khuôn mặt bình thường nghiến răng nói.
"Đúng rồi, cái tên phế vật đại sư huynh kia đã trở về chưa? Lâu như vậy rồi thế mà còn chưa chịu trở về?"
'Nữ tử' tướng mạo yêu kiều kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía một bóng người khác đang ở trên giường.
Bóng người kia cũng giống như hắn.
Đều là vô cùng đẹp, làn da trắng nõn nà, cái cổ mảnh khảnh xinh xinh, nếu như không phải cổ họng mọc ra cái hầu kết thì tuyệt đối sẽ bị người cho rằng là nữ tử.
"Còn chưa, đến bây giờ còn chưa thấy truyền tin trở về."
Bóng người kia ngồi xếp bằng, lắc đầu nói.
"Móa nó, biết ngay hắn là cái tên phế vật mà, nói cái gì mà dễ như trở bàn tay, kết quả đến bây giờ còn chưa thấy tung tích của hắn đâu, nếu không phải hắn nhập môn sớm hơn so với chúng ta nửa năm thì sao có thể tới lượt hắn làm đại sư huynh!"
'Nữ tử' yêu kiều kia giận dữ mắng.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tất cả các thế lực lớn đều bất động, chúng ta còn muốn đi tới Bạch Long trang nữa hay không?"
Bóng người trên giường dò hỏi.
"Nếu chúng ta không dụ được các thế lực lớn, chỉ chúng ta chạy về Bạch Long trang thì có ích lợi gì, Bạch Long trang là nơi tà, ban đầu muốn lợi dụng chỗ tà đó để một mẻ hốt hết bọn họ, hiện tại chẳng lẽ trở thành nơi một mẻ hốt gọn chúng ta?"
'Nữ tử' yêu kiều kia cắn răng nói.
"Nói cũng đúng, vậy chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời bất động."
Bóng người trên giường nhíu mày: "Thế nhưng là chúng ta vừa mới ổn định tu vi, nếu như dừng lại, không cần ba ngày, tu vi sẽ tụt giảm lần nữa, thậm chí còn có thể có nguy cơ huyết mạch chảy ngược."
"Hừ, sợ cái gì, các thế lực lớn bây giờ đều vô cùng cảnh giác, chúng ta trước hết bắt tới một số cao thủ bình thường đến giải thèm một chút là được."
'Nữ tử' yêu kiều kia nói với giọng lạnh lùng: "Trong Đông Lâm trấn không có thứ gì khác, nhưng một số cao thủ Thất phẩm, Bát phẩm thì vẫn là có một chút, với cả nói không chừng chúng ta gặp được cường giả lạc đàn khác."
"Cũng được, cứ làm như vậy đi."
Bóng người trên giường gật đầu.
"Ta cũng không có ý kiến."
Người đàn ông mặc áo bào đen cũng gật đầu nói.
Nếu không phải cần phải ở chỗ này chờ đợi đại sư huynh, bọn họ thật muốn rời khỏi nơi này ngay trong đêm.
Đã không cách nào ra tay với các thế lực lớn thì như vậy bọn họ hoàn toàn không cần phải chờ lâu.
Bắn một phát súng, đổi một chỗ khác là được!
Đáng tiếc hiện tại hoàn toàn đã bị đại sư huynh kéo dài thời gian.
···
Sơn trang đổ nát đứng lặng lẽ.
Nằm trong khu rừng rậm phía tây Đông Lâm trấn.
Cánh cổng đã bị phá vỡ và sụp đổ.
Bên trong dày đặc mạng nhện, cỏ dại mọc um tùm.
Chỉ có một tấm biển xem như là hoàn chỉnh.
"Chính là chỗ này."
Dương Phóng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tấm biển trên cao, trong miệng thì lẩm bẩm.
Bạch Long trang!
Đây chính là nơi mà cái tên đạo tặc hái hoa vừa rồi nhắc tới.
Trên người Dương Phóng đã thay đổi trang phục một lần nữa, huyền bào màu đen và mặt nạ sớm đã được cất vào trong giới chỉ, giờ phút này trên người mặc chính là một cái trường bào màu xanh.
Hắn bây giờ đang lấy thân phận trưởng lão khách khanh của Thất Sát bang mà xuất hiện.
Dương Phóng đầu tiên quan sát cẩn thận cái sơn trang này, sau đó lại nghiêng tai lắng nghe, đi quanh cái sơn trang này.
Chẳng mấy chốc, lông mày hắn cau chặt lại.
Không đúng!
Sơn trang này không có bất kỳ bóng người nào, còn có một cỗ tà khí bao phủ, rõ ràng là một chỗ tà ác!
Đạo tặc hái hoa trước đó có nói, bọn họ chuẩn bị dụ các thế lực lớn vào bên trong Bạch Long sơn trang, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như bọn họ muốn sử dụng địa chỗ tà ác này để tiêu diệt từng bộ phận của mọi người.
Hắn không thể không lắc đầu.
Xem ra chính mình đã đến sớm.
Đám đạo tặc hái hoa kia còn chưa chạy tới mà chính mình đã tới trước rồi.
Vốn dĩ anh muốn đỡ phiền phức nên đến đây xem trước.
Nhưng bây giờ ...
Dương Phóng suy nghĩ một lát, thay đổi chủ ý, quay người tiến về phía phương hướng Đông Lâm trấn.
Đám đạo tặc hái hoa kia muốn dụ cao thủ của các thế lực lớn đến, chưa chắc có thể dễ dàng như vậy.
Nói theo một cách khác, chính mình chịu khó chờ đợi ở đây thì cũng vô dụng.
Nói không chừng đến cuối cùng vẫn là phải đi Đông Lâm trấn.
Ngay vào lúc Dương Phóng vừa mới quay người, thân thể đột nhiên dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cánh tay trái của mình.
Da của toàn bộ cổ tay trái nhanh chóng bị lõm xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó chuyển sang màu đen.
Giống như là bị một cái bàn tay vô hình màu đen nào đó nắm lại vậy, để lại một dấu tay nhàn nhạt.
"Cút!"
Dương Phóng lạnh lùng quát khẽ, lôi quang trên người sáng rực.
Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt phát ra, toàn bộ cánh tay nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Hắn hừ lạnh một tiếng, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi nơi này.
Đứng trước mấy chỗ tà ác như thế này, quả nhiên càng dễ gặp phải chuyện quỷ dị hơn!
···
Bạn cần đăng nhập để bình luận