Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 40: Thủy Ma Thiền trượng

Trên đường trở về, Dương Phóng càng nghĩ tới càng cảm thấy uất ức, hắn đang nhanh chóng nghĩ ra các biện pháp đối phó.
Bị người nhằm vào mỗi ngày như thế này thì cũng không phải biện pháp.
'Giang Nam Khách' đã không cách nào giải quyết thay hắn, vậy hắn chỉ có thể dùng chính thủ đoạn của mình.
Dương Phóng mặc một chiếc áo choàng màu đen, khuôm mặt âm u lạnh lẽo, đi trở về phía phố chợ một lần nữa.
Lần này hắn vẫn không tới gần con phố phía tây mà là tiến vào một cửa hàng ở đường phố phía đông.
Đây là một cửa hàng binh khí, bên trong bày hàng la liệt, bày đủ loại vũ khí, trên thực tế bên khu phố phía đông này quả thực lấy việc luyện khí làm chủ, cửa hàng rèn gần như mỗi một con phố đều có.
"Khách quan, cần binh khí loại nào?"
Một tên chưởng quỹ khoảng hơn năm mươi tuổi đi ra, nở nụ cười, nhìn về phía Dương Phóng.
Dương Phóng không nói một lời, nhìn lướt qua cửa hàng, một lúc sau, ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào trên một chiếc đao cán dài ở trong một góc.
Con dao này dài khoảng 1,8 mét, cán to bằng cổ tay của một đứa trẻ, đứng ở chỗ đó, sắc bén lập lòe, một cỗ khí tức uy hiếp khó tả tỏa ra từ trên cây đao.
"Ta có thể xem chiếc đao kia được không?"
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn.
"Đương nhiên được, thực không dám giấu giếm, thanh đao này dùng đều là thép tốt thượng đẳng, nếu như khách quan nhìn trúng, ta có thể bán rẻ cho khách quan một chút, chỉ cần mười lượng bạc là được rồi."
Chưởng quỹ vội vàng cười nói.
Dương Phóng đi tới góc và nhấc lấy cây quan đao lên, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác vô cùng nặng nề tràn vào trong lòng bàn tay, mới đầu thiếu chút nữa thì không thể cầm lên được, ngay cả sau khi nhấc lên nhưng lúc vung lên vẫn lộ ra vẻ rất vụng về.
Dương Phóng cau mày lại, cắm thanh Đại Quan đao này trở về chỗ cũ một lần nữa.
"Cây đao này nặng bao nhiêu?"
"Không hơn không kém, nặng tới 80 cân!"
Người bán hàng mỉm cười nói.
80 cân?
Dương Phóng âm thàm kinh ngạc.
Trọng lượng không sai biệt lắm với đao của Quan nhị gia (Quan Vân Trường).
Tuy nhiên muốn sử dụng được tốt thứ này thì cũng không phải đơn giản như vậy.
Trong đầu hắn rơi vào trong dòng suy nghĩ ngắn ngủi.
Sở dĩ đi ra mua loại đại đao này, đơn giản chẳng qua là để giảm thiểu khả nghi đến mức thấp nhất khi dùng nó để tới giải quyết Lữ quản sự.
Phải biết ban ngày hắn vừa mới nổi lên xung đột cùng với Lữ quản sự, hơn nữa thiếu chút nữa thì rút kiếm, nếu như Lữ quản sự thật sự chết ở dưới kiếm pháp thì như vậy hiềm nghi hắn mắc là không thể nào tẩy thoát được.
Nhưng nếu như Lữ quản sự chết ở dưới đại đao thì như vậy hiềm nghi về hắn sẽ giảm thiểu đi rất nhiều.
Nhưng thanh đao này lại quá nặng đi, để độ linh hoạt của hắn căn bản là không theo kịp.
"Có cây nào nhẹ hơn chút không?"
Dương Phóng hỏi.
"Nhẹ hơn chút? Cũng có, bên kia có Thủy Ma Thiền trượng, nằng tới 62 cân, khách quan có thể đi xem xem."
Chưởng quỹ vội vàng cười nói.
Dương Phóng theo tầm mắt nhìn lại, hai mắt lập tức sáng lên.
Chỉ thấy một cây gậy cực kỳ thô to lặng lẽ đứng trong góc, toàn thân cây gậy này có màu đen nhánh, chiều dài muốn ngắn hơn không ít so với chiếc Đại Quan đao kia, hai đầu trên dưới được tạo ra trông lớn dị thường, đặc biệt là cái xẻng hình vầng trăng khuyết ở phía trên, trông lạnh lẽo vô cùng sắc bén.
Bên cạnh cái xẻng hình vầng trăng non, còn có một cái vòng sắt to.
Gió lớn thổi tới khiến cho vòng sắt phát ra tiếng leng keng leng keng.
Dương Phóng đi tới, lập tức một nhấc nhấc cái Thủy Ma Thiền trượng này lên và bắt đầu vung vẩy nó, vù vù rung động, uy thế hừng hực, lấy tu vi Nhị phẩm của hắn, sử dụng cây Thủy Ma Thiền trượng này là vừa vặn với bàn tay của mình.
"Vũ khí tốt, quả nhiên là vũ khí tốt!"
Dương Phóng dừng lại, nhìn chằm chằm vào cái vòng sắt trên cái xẻng hình trăng non, nói: "Chỉ là cái vòng sắt này không được tốt lắm!"
Treo thêm vòng sắt vào, hành tẩu rất dễ để lộ hành tung.
"Nếu như khách quan muốn, cái vòng sắt đó ta sẽ để cho người của ta gỡ bỏ cho ngươi."
Chưởng quỹ mỉm cười nói.
"Bán thế nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Ngạch, tám lượng bạc!"
Chưởng quỹ nhìn vào Dương Phóng, duỗi ra bốn ngón tay.
"Tám lượng? Quá đắt a?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Không đắt, không đắt chút nào, Thủy Ma Thiền trượng này dùng đều là thép tốt thượng đẳng, mấy thợ rèn chế tạo hơn mười ngày mới tạo nên, hơn nữa mua cái Thiền trượng này còn được tặng một bản bí tịch ngoài định mức!"
Chưởng quỹ mỉm cười nói.
"Còn có bí tịch sao?"
Dương Phóng hơi suy tư, lập tức gật đầu, nói: "Được, cho tháo vòng sắt đi!"
"Được rồi!"
Chưởng quỹ vội vàng gọi người khiêng Thiền trượng xuống.
Mấy tráng hán thợ rèn lách cách lách cách đục một lúc mới tháo được cái vòng sắt kia xuống.
Bên này thì Dương Phóng đã giao tiền, rồi nhận lấy một bản bí tịch từ chỗ chưởng quỹ, tên của bản bí tịch là 'Đại Phi Phong Trượng pháp'.
Tuy nhiên có thể được chưởng quỹ tặng một cách tùy ý như vậy thì không cần nghĩ cũng biết đó chỉ là mặt hàng thông thường.
Có khả năng rất lớn không khác mấy so với bản 'Tật Phong Thập Tam kiếm'.
Dương Phóng mang theo Thiền trượng, lập tức rời khỏi nơi này.
. . .
Sau đó thời gian lại trôi qua hai ngày.
Dương Phóng vừa tu luyện vừa bắt đầu làm việc.
Kể từ sau cái hôm có xung đột với Lữ quản sự, những ngày tiếp theo ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Lữ quản sự ngày nào mặt cũng âm trầm, giống như hoàn toàn tập trung vào trên người Dương Phóng vậy, cố ý hoặc vô ý xuất hiện để làm khó xử với hắn vài lần.
Khó xử đối với hắn, Dương Phóng chỉ là không nói một lời, chịu đựng hết lần này đến lần khác.
Mà theo hắn nhịn, Lữ quản sự cũng càng được đà lấn tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận