Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 212: Đứng dậy, cởi quần áo ra!

Một lát sau, hắn mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh lại, quay người đi ra ngoài quan sát tình huống.
Trên đường phố quả nhiên còn căng thẳng hơn so với vài ngày trước, khắp nơi đều là đám đông, tụ tập thành nhóm ba bốn người, bàn luận rất nhiều chuyện.
Có đang thảo luận về chuyện của Huyền Vũ tông, có thì đang thảo luận chuyện Tà Linh, còn có thảo luận chuyện của Hắc Long quân.
Hắn đi thẳng tới một cửa hàng.
"Khách quan muốn mua Tịch Tà ngọc sao? Tịch Tà ngọc bây giờ thế nhưng là 55 lượng bạc một khối."
Chưởng quỹ mỉm cười.
"55 lượng a, trong cửa hàng các ngươi có bao nhiêu khối?"
Dương Phóng hỏi.
"Khách quan muốn nhiều lắm sao?"
Hai mắt chưởng quỹ sáng lên.
"Đúng vậy."
"Được, ta sẽ kiểm kê bây giờ."
Chưởng quỹ mừng rỡ, lập tức kiểm kê cẩn thận, nói: "Tổng cộng còn có mười hai khối, muốn mua hết tất cả không?"
"Mua hết!"
Dương Phóng mở miệng.
Tịch Tà ngọc này sau này chắc chắn sẽ còn phải lên nữa.
Hiện tại tích trữ nhiều chút, chờ về sau vung tay bán đi, như vậy chắc chắn có thể kiếm được một khoản lớn.
Tin tức ở thế giới hiện thực cũng không phải là không có một chút tác dụng nào.
Ít nhất hắn biết Bạch Lạc thành sắp phải đối mặt với tình huống nào.
Hắn có thể chuẩn bị sớm rất nhiều thứ cho việc này.
"Mời khách quan vào đi, ta bây giờ để cho người của ta đi chuẩn bị."
Chưởng quỹ vội vàng mời Dương Phóng vào nhà, trong lòng vui vẻ, bảo người của hắn bưng trà thơm lên.
Không hề nghi ngờ, đây chắc chắn là một khách hàng lớn.
Nếu không không có khả năng mua nhiều như vậy chỉ trong một lần.
"Đúng rồi, chưởng quỹ, chỗ ta có một chút đồ cổ ngọc khí, ngươi xem một chút xem các ngươi có thu hay không."
Dương Phóng đi vào cửa hàng, nói với giọng nói bình đạm, lấy một bao đồ cổ ngọc khí ra, đặt lên trên bàn, một đống lớn ít nha lít nhít.
Đây đều là những thứ hắn vơ vét được ở nơi định cư Hắc Thiết tụ, chừng 79 kiện.
Đều nói loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ.
Bây giờ cảnh tượng hỗn loạn của Bạch Lạc thành đang nổi lên dần dần, giữ những thứ này trong tay sẽ chỉ tốn tiền mà thôi.
Tất cả nên đổi thành bạc thì mới là vương đạo.
Chưởng quỹ lộ ra vẻ hoài nghi, đi lên lật xem cẩn thận, lập tức trong lòng líu lưỡi, sau đó lại lập tức gọi mấy tên Giám Định sư tới, cùng nhau nhận dạng và đánh giá giá trị.
Ước chừng qua một lúc lâu, mới nhận dạng và đánh giá xong được giá trị của toàn bộ những thứ này.
"Khách quan thật muốn bán ra toàn bộ sao?"
Chưởng quỹ một mặt rung động, đi lên phía trước.
"Đúng vậy, có thể cho được bao nhiêu bạc?"
Dương Phóng hỏi.
"Như vậy đi, ta có thể cho đến 2400 lượng!"
Chưởng quỹ trầm ngâm nói.
2400 lượng?
"Thành giao, chuẩn bị tiền đi."
Dương Phóng gật đầu.
Giá một cái bình quân cũng chính là 30 lượng, tương đương với tiền công trong sáu bảy năm của người bình thường, xem như kiếm một khoản lớn.
Dù sao đây đều là hắn vơ vét tới.
"Khách quan sảng khoái, ta đi chuẩn bị."
Chưởng quỹ mừng rỡ, nói: "Đúng rồi, tiền Tịch Tà ngọc có trừ ra từ trong đó không?"
"Trừ đi!"
"Được!"
Chưởng quỹ vui mừng khôn xiết, vội vàng đi chuẩn bị.
Không bao lâu sau, hai cái túi được hắn cầm lên, một trong đó thì đầy nén bạc, túi còn lại thì chứa 12 khối Tịch Tà ngọc.
Dương Phóng cầm lấy túi, kiểm tra cẩn thận một chút mới hài lòng, lập tức cáo từ rời đi.
Đoạn thời gian trước hắn một mực tắm thuốc tu luyện, bạc trên người sớm đã dùng hết rồi.
Bây giờ cuối cùng cũng đã bù đắp trở lại lần nữa.
Sau khi trừ đi tất cả số tiền từ Tịch Tà ngọc thì cũng còn 1740 lượng.
Mà số lượng Tịch Tà ngọc trên người đã đạt tới 90 khối.
Dương Phóng suy nghĩ một lát, lại đi tới cửa hàng khác mua 10 khối Tịch Tà ngọc, góp cho đủ 100 khối, chuẩn bị bao tiêu thị trường và chờ giá tăng.
Tới lúc này số bạc trên người còn thừa lại 1190 lượng.
Vào buổi chiều.
Trương Tiểu Bảo lại đến gặp Dương Phóng một lần nữa.
Ăn đơn thuốc hắn kê, tình trạng bị câm của Trương Tiểu Bảo đã được chữa khỏi.
"Xem như không tệ, tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ cho ta, không nên nói chuyện một cách tùy tiện, không phải vậy để cho Đàm quản sự phát hiện ra được thì ngươi khó thoát khỏi cái chết."
Dương Phóng nói.
"Hiểu, tiểu nhân đa tạ ân cứu mạng của Dương gia."
Trương Tiểu Bảo vô cùng cảm kích, quỳ rạp xuống đất, lại dập đầu vang lên mấy tiếng nữa.
"Đứng lên đi!"
Dương Phóng hài lòng nói.
"Vâng, Dương gia."
Trương Tiểu Bảo lại dập đầu thêm một cái nữa.
Thời gian sau đó xem như yên bình.
Ở sau mấy lần cảnh cáo trước đó, Đàm quản sự đã hoàn toàn thăm dò được tính cách của Dương Phóng nên không còn để ý tới hắn một chút nào.
Và tận dụng khoảng thời gian này, Dương Phóng tu luyện vào ban ngày, rèn sắt vào ban đêm, thi thoảng nghiên cứu chế tạo kịch độc, thực lực ngày càng thăng tiến.
Đảo mắt chính là bảy tám ngày trôi qua.
. . .
Túy Xuân lâu
Một trong những nơi phong nguyệt (1) nổi danh ở trong thành.
(1) Phong Nguyệt: có nghĩa là gió trong và trăng sáng, đồng thời cũng chỉ những nơi gợi cảm.
Bên trong truyền đến từng tiếng cười đùa phóng đãng.
Bên trong một gian phòng màu đỏ tươi, có một bầu không khí khó tả khiến người ta mê mẩn.
Vài cô nàng ăn mặc hở hang che miệng cười hì hì nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mặt.
Ở trên một chiếc giường bên cạnh, Trương Tiểu Bảo run lẩy bẩy, vô cùn hoảng sợ, hai tay ôm chặt lấy quần áo nhìn về phía một tên công tử trẻ tuổi ở bên cạnh.
Công tử trẻ tuổi nở ra nụ cười mỉm, nói: "Đứng dậy, cởi quần áo ra!"
"Hồ công tử, ngài tha cho tiểu nhân đi, van xin ngài, tiểu nhân dập đầu cho ngài."
Trương Tiểu Bảo vô cùng sợ hãi, vội vàng dập đầu, đau khổ van xin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận