Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1163 - Thần thôn



Chương 1163 - Thần thôn




Bóng người da bọc xương thay đổi sắc mặt.
"Dị tượng hình thức ban đầu? Nhìn vạn pháp bất xâm của ta!"
Hắn ta kinh ngạc hét lên, hai tay hợp lại, bộc phát ra một tia sáng màu vàng đất, muốn dùng cái này tới chống lại dị tượng hình thức ban đầu của Dương Phóng.
Nhưng căn bản là vô dụng.
Ầm một tiếng, thân thể của hắn bị giam cầm, sau đó vang lên một tiếng, hắn bị Dương Phóng kéo tới, phát ra từng đợt tiếng kêu kinh hoảng.
Phốc phốc!
Dương Phóng một phát bắt được cái cổ của đối phương, nhấc lên cao và giam cầm cơ thể đối thủ ngay lập tức.
"Nói đi, ngươi là ai?"
Hắn lạnh giọng mở miệng nói.
"Đại ca tha mạng ..."
Người da bọc xương vội vàng kêu la, vô cùng quả quyết: "Ta tên là Tần Thiên Lý, nhà ở Bì Giáp câu, tiến vào sương mù hắc ám trong vô số năm về trước ..."
"Tần Thiên Lý? Chưa từng nghe nói, ngươi tới nơi này bao lâu rồi? Làm sao không nghĩ biện pháp trở về?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Ta cũng không biết ta đã tới đây được bao lâu nữa, chỉ biết là ta đến từ vô số năm về trước, về phần trở về vậy thì càng không có khả năng, mảnh thế giới quỷ dị này chính là lồng giam cho cường giả Bất Diệt cảnh chúng ta, đi vào thì dễ mà muốn ra ngoài vậy gần như là rất khó khăn, hơn nữa ngay cả việc tu luyện ở đây cũng trở nên vô cùng khó khăn, đại ca, tha mạng cho ta, tất cả chúng ta đều là thiên tài Bất Diệt cảnh, làm không khéo tất cả còn đều là đồng hương, không cần phải chém giết nhau như thế này ..."
Bóng người da bọc xương tiếp tục kêu khóc.
Hắn ở chỗ này đã quái lâu, sớm đã mơ hồ với khái niệm về thời gian.
Bản thân cũng đã suy yếu đến cực hạn.
Ngoại trừ nhục thân Kim Cương Bất Hoại ra, thực lực bản thân gần như không phát huy được bao nhiêu.
"Ngươi nói cái gì? Tu luyện rất khó khăn?"
Dương Phóng hỏi.
"Đúng vậy đại ca, không chỉ có như thế, nơi này còn có Tuần Thủ giả, má nó, tuyệt đối đừng để cho Tuần Thủ giả phát hiện, bằng không nó sẽ trực tiếp bắt chúng ta đi, bị chúng bắt đi đó chính là sống không bằng chết, ta đã từng bị bắt một lần, phí sức chín trâu hai hổ mới thoát được, ô ô, nói nhiều sẽ khóc mất ..."
Bóng người da bọc xương khóc thút thít nói.
"Tuần Thủ giả?"
Dương Phóng nhíu mày, nói: "Đó có phải là tồn tại ẩn náu trong gió lốc màu đen không?"
"Đúng vậy, đại ca, ngươi cũng gặp phải bọn họ rồi?"
Bóng người da bọc xương lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng hỏi thăm.
"Trước đó gặp được một lần."
Dương Phóng nói với vẻ mặt âm trầm: "Cái gọi là sương mù hắc ám là có quan hệ với bọn họ? Chẳng lẽ là bọn họ chế tạo ra?"
"Cái rắm, chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả, bọn họ cũng chỉ là một đám khốn kiếp ức hiếp kẻ yếu mà thôi."
Bóng người da bọc xương lập tức mắng to, nhấp một ngụm nói: "Sương mù hắc ám đến cùng là hình thành như thế nào, không có người nào có thể biết được, hình thành năm nào đã lâu không thể kiểm chứng, rất nhiều tiền bối đều từng phỏng đoán qua, cái gọi là sương mù hắc ám chắc hẳn là lồng giam nhằm vào Bất Diệt cảnh, phàm là người đi tới một bước này, đều sẽ tự động bị kéo vào đây, mà một khi trở về đều sẽ lại đánh mất chính mình!"
"Vậy nhóm Tuần Thủ giả kia là tồn tại như nào?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Không biết, có lẽ là thế lực do một đám đại năng thời viễn cổ xây dựng, tóm lại, nếu như bị bọn họ bắt được thì sẽ rất phiền phức, bất kỳ cao thủ Bất Diệt cảnh nào tiến vào sương mù hắc ám thì đều sẽ lập tức tạo ra sự chú ý cho bọn họ, sau đó phái cường giả ra tiến hành đuổi bắt."
Bóng người da bọc xương nói.
"Nói như vậy thực lực của ngươi không tệ? Thế mà có thể trốn đến bây giờ?"
Dương Phóng hoài nghi nói.
Lấy thực lực của người này vậy mà có thể trốn được lâu như vậy, hắn có hơi không tin cho lắm.
Bóng người da bọc thôn lập tức ngượng ngùng mở miệng nói: "Dựa vào thực lực của ta tự nhiên không có khả năng, thực không dám giấu giếm, trước đó ta một mực trốn ở trong Thần thôn, chỉ là mấy chục năm trước phạm tội ở Thần thôn, cho nên mới bị đuổi ra ngoài."
"Thần thôn?"
Dương Phóng lại nghe được cái tên mới một lần nữa.
"Đúng vậy, cường giả Bất Diệt cảnh tiến vào sương mù hắc ám, tổng cộng sẽ có ba con đường có thể lựa chọn, một là trốn ở bên ngoài chờ chết, giống như ta bây giờ."
"Hai là tiến vào nơi sâu nhất của sương mù hắc ám, nhưng càng đi sâu vào trong thì càng đáng sợ, hơi không cẩn thận sẽ chết cũng không biết chết như thế nào, tuy nhiên nếu như vận khí không tệ, nói không chừng cũng có thể tìm được một con đường sống."
"Thứ ba! Chính là tiến vào Thần thôn, chờ đợi Thần quốc mở ra, sau đó lại tiến vào Thần quốc, đến lúc đó là có thể mượn nhờ khí tức của Thần quốc tẩy đi nguyền rủa trên người, thu hoạch được cuộc sống mới."
"Thần thôn này chính là chỗ do một đám hậu duệ của Thần linh viễn cổ xây dựng.
Rất nhiều cường giả bị Tuần Thủ giả đuổi bắt, rơi vào đường cùng đều sẽ đầu nhập vào Thần thôn."
Dương Phóng lẳng lặng nghe.
"Có rất nhiều cao thủ ở bên trong Thần thôn sao?"
"Này còn phải hỏi, tất cả mọi người là được sương mù hắc ám nuốt vào, đã nhiều năm như vậy, mặc dù hiếm, nhưng cũng phải có tới hai ba mươi cao thủ đi."
Bóng người da bọc xương trả lời.
Dương Phóng nhanh chóng tiêu hóa những tin tức này.
Không nghĩ tới ở sâu bên trong sương mù hắc ám còn có thế lực bực này.
"Vậy ngươi có từng nghe thấy thế lực nào tên là Địa Phủ không?"
Hắn đột nhiên hỏi.
"Địa Phủ? Cái quỷ gì? Ta chưa từng nghe thấy."
Tần Thiên Lý trực tiếp lắc đầu.
Dương Phóng lập tức hiểu.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận