Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 811 - Người đi ngang qua



Chương 811 - Người đi ngang qua




Dưới bóng tối dày đặc, lộ ra đặc biệt đáng sợ.
Giống như một ác quỷ đáng sợ đứng sừng sững ở ngoài cửa, cái bóng âm trầm quỷ dị vẩy lên trên cửa phòng càng mang đến áp lực khó có thể diễn tả.
Liễu Vân, Liễu Tiên Quyền đều thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là Liễu Vân, càng theo bản năng mà run lên.
"Cha ... "
Hắn vội vàng nhìn về phía Liễu Tiên Quyền, giọng nói trở nên mất tự nhiên.
Liễu Tiên Quyền tê cả da đầu, nhìn về phía ngoài cửa, nói: "Miếu hoang vô chủ, các hạ muốn vào thì cứ tự tiến vào, cần gì phải gõ cửa?"
Kẹt kẹt!
Tiếng cửa phòng được đẩy chầm chậm ra truyền đến.
Mảng lớn bông tuyết tràn vào trong miếu hoang, gió lạnh thét gào.
Chỉ thấy hai bóng người, một trái một phải đứng ở lối ra, sắc mặt lạnh lùng, bất động, giống như cương thi, thân thể đều rất cao, ánh mắt không giống người thường, nhưng lại lóe lên ánh sáng mù vàng kim nhàn nhạt, chậm rãi chuyển động, nhìn về phía hai người ở bên trong miếu hoang.
"Liễu Đan sư danh tiếng lẫy lừng vì sao xuất gia làm hòa thượng? Gia sản mấy chục năm nói bỏ là bỏ, quả nhiên đủ khí phách!"
Người bên trái mở miệng nói với giọng khàn khàn lạnh lùng.
Liễu Tiên Quyền đột nhiên thay đổi sắc mặt, đột nhiên đứng người dậy, trong nháy mắt nắm chặt lấy trường kiếm bên người, mở miệng quát lớn: "Ngươi là ai?"
Liễu Vân ở một bên cũng cảm thấy căng thẳng, vội vàng đứng dậy.
Trên đường đi vì để tránh bị theo dõi, bọn họ cho người hầu nghỉ việc, ngay cả hành lý cũng không mang nhiều, chọn nhiều con đường nhỏ khác nhau để đi, không nghĩ tới vẫn bị người đuổi tới.
"Liễu Đan sư biết rõ rồi cần gì mà phải cố hỏi."
Người bên phải nói với giọng khàn khàn.
Tròng mắt Liễu Tiên Quyền hơi co rụt lại, tức giận nói: "Các ngươi ... các ngươi phát hiện chúng ta như thế nào?"
"Chúng ta muốn tìm người nào, cho tới bây giờ không có người nào không tìm được, Vương Thiên Quyền, trải qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi vừa đổi tên đổi họ, vừa ẩn giấu tung tích, thế nhưng là thực sự khiến chúng ta khó tìm, ngươi là tự mình đi với chúng ta hay là để chúng ta tự tay bắt ngươi!"
Người bên trái tiếp tục nói.
Liễu Tiên Quyền thầm giật mình, trong nháy mắt đã nghĩ lại chuyện năm đó, không thể không cắn răng quát: "Muốn để lão phu đi với các ngươi vậy phải xem thủ đoạn của các ngươi!"
Hắn lập tức truyền âm cho Liễu Vân, nói: "Vân nhi, ta lập tức ngăn cản bọn họ, ngươi lập tức nhân cơ hội này chạy trốn đi!"
"Cha!"
Liễu Vân biến sắc.
"Đi!"
Liễu Tiên Quyền khẽ quát một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, trong nháy mắt nhanh chóng lao về phía hai người trước mặt.
Trong toàn bộ miếu hoang lập tức lóe lên ánh đao ánh kiếm, khí kình hò hét, vù vù rung động, một mớ hỗn độn.
"Cha!"
Liễu Vân hét lớn lần nữa.
"Đi mau!"
Liễu Tiên Quyền hét lớn.
Liễu Vân tê cả da đầu, nghiến răng nghiến lợi đạp nát tường, điên cuồng lao về phía bóng tối dày đặc bên ngoài, gió lạnh thét gào bên tai, bông tuyết trên đầu rơi xuống không ngừng.
Trong mắt hắn cũng không nhịn được nổi nữa, hiển hiện nước mắt.
Lần chật vật như thế này trước đó còn là ở di tích U Minh!
Lần này!
Ở vào lúc cha ruột của chính mình gặp nguy hiểm, hắn lại chạy trốn.
Liễu Vân vừa uất ức tới nghiến răng nghiến lợi, vừa chạy như điên.
Ngay khi hắn vừa mới lao ra khỏi khu rừng rậm, đột nhiên một bóng người từ trên trời giáng xuống, thân thể xoay tròn, bàn tay vồ một cái chộp vào bả vai của Liễu Vân.
Liễu Vân gào thét một tiếng, vội vàng nhanh chóng rút kiếm nghênh kích, đồng thời thi triển thân pháp, phiêu hốt khó lường, giống như quỷ mị, mũi kiếm nhanh chóng đâm về phía đối phương.
Thanh Vân Bộ!
Huyền Thiên kiếm!
Đối phương phát ra tiếng kêu nhẹ, hiển nhiên cũng bị thân pháp và kiếm pháp vừa rồi của Liễu Vân làm cho kinh ngạc, có điều tu vi của hắn còn cao hơn so với Liễu Vân nhiều lắm.
Mặc dù Liễu Vân ra hết thủ đoạn, biến hóa cực điểm vẫn vô dụng, sau ba bốn chiêu vẫn là bị một chưởng của đối phương vỗ vào trên ngực, thân thể giống như bao tải rách lập tức bay ngược ra hơn mười mét, hung hăng rơi đập vào nơi xa.
Liễu Vân phun ra máu tươi, vội vàng nhanh chóng xoay người, tiếp tục bỏ chạy về phía nơi xa.
Nhưng người phía sau lại thi triển thân pháp, đã nhanh chóng đuổi theo, mang theo tuyết rơi đầy trời, lại là một chưởng hung hăng vỗ về phía thân thể của Liễu Vân.
Liễu Vân nhanh chóng quay lại để chặn.
Bịch một tiếng, hai cánh tay của hắn lập tức bị gãy, lộ ra thống khổ, thân thể hung hăng bay ngược ra đằng sau, bay ra càng xa hơn so với trước đó.
Tuy nhiên thân thể của Liễu Vân lần này cũng không có lập tức rơi đập xuống đất.
Mà là ở sau khi lộn ngược nửa đường, thì được một bàn tay lớn tóm lấy, giống như tóm lấy người bù nhìn vậy, nhẹ nhàng thoải mái, không cần tốn nhiều sức.
Ngay cả lực lượng cuồng mãnh còn sót lại trên người Liễu Vân cũng lập tức được hóa giải.
"Liễu Vân!"
Người tới sau khi tóm lấy được Liễu Vân, giọng điệu bình thản, một đôi con ngươi thâm thúy nhìn về phía khuôn mặt Liễu Vân.
Liễu Vân phun ra máu tươi, thân thể chấn động, lộ ra vẻ vui mừng.
"Tiêu tiên sinh!"
Hắn vội vàng nói.
"Cha ngươi đâu?"
Dương Phóng bình tĩnh mà hỏi.
"Cha ta đang bị truy sát, nhanh cứu cha ta!"
Liễu Vân vội vàng mở miệng.
"Các hạ là người nào?"
Bóng người áo đen phía đối diện nói với giọng lạnh lùng, nhìn về phía Dương Phóng.
"Người đi ngang qua."
Dương Phóng nói với giọng điệu nhàn nhạt, nắm lấy thân thể Liễu Vân, lập tức lao về phía trước, nhìn cũng không thèm nhìn bóng người áo đen kia.
Bóng người áo đen trong lòng phát lạnh, nhìn chằm chằm về phía Dương Phóng, ở vào khoảnh khắc thân thể Dương Phóng lướt qua, đột nhiên xuất thủ, vù một cái lập tức xông tới, lập tức tung một quyền đấm về phía huyệt thái dương của Dương Phóng, nhanh chuẩn hung ác, không gian cũng bởi đó mà mơ hồ.
P/S: Ta thích nào ... chương 7.



Bạn cần đăng nhập để bình luận