Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 37: Cửa hàng sắt Long Dương

Cũng may nơi định cư vô cùng rộng lớn, công trình kiến trục mọc lên rắc rối phức tạp, Tam Hà bang lại chỉ dán lệnh truy nã ở khu chợ phía tây, cũng không có dán lệnh truy nã vào bên khu phía đông, cộng thêm Dương Phóng mua nhà trước đó cũng là thoáng dịch dung cho nên lúc này mới không bị người phát hiện.
Buổi tối.
Hắn tiếp tục luyện kiếm ở trong phòng.
Mặc cho bên ngoài hỗn loạn ngập trời thì hắn giống như hoàn toàn nhìn không thấy đâu vậy.
Tiến độ của Vô Ảnh kiếm ở trong tay hắn nhanh chóng tăng lên, vù vù rung động, mỗi chiêu mỗi thức đều nhanh tới cực điểm, đã thực sự làm được tới cảnh giới vô ảnh vô hình, giết người như chớp.
Cứ như vậy, lại một đêm nữa trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng sớm đã kết thúc việc tu luyện nội công vào buổi sáng, thở ra một hơi dài, từ trên giường ngồi dậy, lộ ra vẻ vui mừng.
Sau khi tư chất của hắn tăng lên, cảm giác đúng là tốt.
Hắn chỉ tu luyện nội công trong gần hai giờ vậy mà giá trị kinh nghiệm của Dương Viêm quyết lại tăng lên 2 điểm.
Phải biết điều này ở vào thời điểm mới bắt đầu là chuyện không thể nào.
Ngay từ đầu khi hắn vừa mới xuyên không tới, tu luyện tới cả nửa đêm, Dương Viêm quyết cũng không động đậy chút nào.
Sau khi Dương Phóng ăn sáng xong, lập tức đội mũ rộng vành lên, nhấc trường kiếm lên, khóa cửa từ bên ngoài và lặng lẽ đi về phía phương hướng của Vạn Phúc thương hội.
Khi đi ngang qua đường phố phía tây, rõ ràng nhìn thấy lượng lớn đệ tử chính thức của Tam Hà bang đang lục soát tìm người ở khắp nơi trên đường phố, tìm kiếm lấy tung tích của Dương Phóng.
Hắn hạ thấp mũ rộng vành trên đầu xuống, đi qua một số con hẻm vắng vẻ, không bao lâu sau cũng đã tiến vào Vạn Phúc thương hội một lần nữa.
"Ngươi đã tới, vừa đúng ta cũng muốn đi tìm ngươi, chuyện công việc hôm qua đã làm xong rồi."
Ngay khi vừa gặp nhau, Vương Đông Lai đã nở ra nụ cười niềm nở, nói: "Công việc mà ta sắp xếp cho ngươi là làm một tiểu đầu mục ở bên trong một cửa hàng sắt thuộc Hắc Hổ bang, Hắc Hổ bang này là một bang phái thuộc hạng trung ở nơi định cư, thành viên thế nhưng là có tới mấy trăm người, có mối quan hệ cũng không tệ lắm đối với thương hội chúng ta, sáng sớm ngày mai người đi tới đó làm đi, đúng rồi, cửa hằng sắt đó gọi là 'Cửa hàng sắt Long Dương', nó ở tại phía đông, tiền công một tháng là hai lượng bạc."
"Cửa hàng sắt Long Dương."
Dương Phóng lặp lại một câu, gật đầu nói: "Được rồi, vậy như vậy vừa đến ta xem như là thành viên của Hắc Hổ bang sao?"
"Ừm, cũng có thể nói là như vậy."
Vương Đông Lai mỉm cười.
Trong lòng Dương Phóng có loại cảm giác là lạ.
Lần gia nhập bang phái này?
Cũng quá dễ dàng đi.
Hắn không ở lâu thêm mà lập tức đứng dậy cáo từ.
Từ lúc rời khỏi nơi ở của Vương Đông Lai.
Dương Phóng đặc biệt đi vòng thêm một vòng, tiến vào bên trong một cửa hàng thuốc, lập tức một hơi mua tám bình Dưỡng Khí đan.
Dù sao trong thời gian ngắn, hắn sẽ không trở lại bên khu phố phía tây này.
Sau khi mua được đầy đủ Dưỡng Khí đan cho mình, hắn lập tức rời khỏi nơi này, đi qua những con hẻm nhỏ, đi về phía nhà của mình.
Trên đường đi, hiển nhiên có mấy đạo tặc muốn âm thầm theo dõi hắn, kết quả bị hắn gia tăng nhanh tốc độ lướt trái lướt phải lập tức cắt đuôi.
Không bao lâu sau, Dương Phóng cũng đã quay trở về nhà một lần nữa.
Sau đó hắn lại bắt đầu tiếp tục tu luyện.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Dương Phóng đến cửa hàng sắt Long Dương từ sớm truyền tin, và để thuận tiện cho công việc, hắn đã đặc biệt dùng một cái tên giả là Dương Đạo.
Toàn bộ cửa hàng sắt này chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn.
Vào buổi sáng sớm đã truyền ra tiếng rèn sắt đinh đinh đương đương.
Còn có lò lửa đang thiêu đốt ở xung quanh, cái nóng như thiêu như đốt ở chỗ này kéo dài rất lâu không tiêu tan.
Từng người đàn ông cường tráng đang bận việc không ngừng.
"Ngươi chính là người được Lưu trưởng lão giới thiệu tới sao?"
Trong lúc chờ đợi, một lão giả có thân thể cao lớn, trên người mặc trường bào màu xám đi ra từ bên trong cửa hàng sắt, vẻ mặt hững hờ, mái tóc hoa râm, một đôi mắt không chút biểu tình, hai tay chắp ở sau lưng nhìn chằm chằm về phía Dương Phóng.
"Lưu trưởng lão?"
Dương Phóng hoài nghi trong lòng.
Hắn không phải là do Vương Đông Lai giới thiệu sao?
Nhưng qua trong giây lát hắn lại hiểu được.
Chỗ Vạn Phúc thương hội của Vương Đông Lai chắc chắn có quan hệ tốt với Lưu trưởng lão của tiệm sắt này, cho nên tìm Lưu trưởng lão, mà hắn cũng biến tướng tương đương trở thành là người được Lưu trưởng lão giới thiệu.
"Đúng vậy, chính là tiểu nhân."
Dương Phóng trả lời.
"Hừ, thật là kiêu ngạo, Lưu trưởng lão không có nói cho ngươi biết, buổi sáng ngày đầu tiên nên tới vào lúc mấy giờ sao?"
Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm lên người Dương Phóng.
"Ngạch, Lưu trưởng lão chắc hẳn là nhất thời quên."
Dương Phóng trả lời thành thật.
Trên thực tế Vương Đông Lai quả thực không có nói cho hắn biết nên tới từ mấy giờ, mà hắn cũng là đã tới từ rất sớm, chỉ là hắn không nghĩ đi làm ở cửa hàng sắt còn phải sớm hơn so với trong sự tưởng tượng của hắn.
"Làm càn, vậy mà còn dám mạnh miệng?"
Lão giả kia đột nhiên quát lên một tiếng chói tai.
Dương Phóng hơi thay đổi sắc mặt.
Lão giả này là chuyện gì xảy ra vậy?
Thần kinh hay tắc ngơ vậy ta?
Xem như mình tới muộn một chút thì cũng đâu cần thiết phải như vậy nhỉ?
Làm thế nào mà giống như thể bản thân mình mắc phải sai lầm rất lớn vậy?
Trong lòng Dương Phóng kinh sợ, cúi đầu xuống, không nói thêm lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận