Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 825 - Gặp lại Thôi Ngự



Chương 825 - Gặp lại Thôi Ngự




Phải biết phàm là người nào đạt tới Thánh Linh cảnh, kháng tính của thân thể sẽ tăng lên toàn diện, các loại kịch độc trong thiên địa có tới chín thành chín sẽ lập tức mất đi hiệu lực.
Thế nhưng là loại kịch độc này thế mà còn có thể hạ độc chết Thánh Linh?
"Thứ này được điều chế ra từ cái gì?"
Dương Phóng hỏi.
Đồ tốt!
Đây đúng là đồ tốt!
Với hắn mà nói, không có thứ nào còn quý hơn so với thứ này.
"Thứ này dùng phương pháp đặc thù, lấy thi độc của cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê để điều chế, cực kỳ hiếm thấy, chỗ chúng ta cũng chỉ có một bình như vậy."
Đông Phương trưởng lão mở miệng trả lời.
"Lấy thi độc của cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê điều chế thành?"
Dương Phóng lại giật mình.
Khó trách lại lợi hại như thế!
Cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, nhục thân gần như bất diệt, cho dù đầu bị chém đứt cũng có thể khôi phục trở lại, cho dù bỏ mạng, trong nhục thân sẽ tồn tại một loại hoạt tính đáng sợ khiến cho thân thể của bọn họ bất diệt trong mấy trăm năm, giống như người sống vậy.
Nói chung, những thi thể như vậy sẽ rất ít khi sinh ra thi độc!
Nhưng một khi sinh ra thi độc, vậy chắc chắn sẽ kinh khủng khó lường!
Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng lại, quan sát cẩn thận bình nhỏ trong tay, đột nhiên nơi lòng bàn tay hiển hiện một vệt ánh sáng đen quỷ dị, giống như vòng xoáy màu đen không đáy, thôn phệ lấy lớp phong ấn mặt ngoài của bình ngọc.
Chẳng mấy chốc đã hóa giải toàn bộ.
Hắn khẽ khịt mũi một cái, ánh mắt ngưng trọng lại.
"Quả nhiên có một loại mùi thơm kỳ dị."
Cái nắp của bình ngọc này còn chưa thực sự mở ra đã truyền ra mùi thơm kỳ dị rồi.
Rất bình thường, không khác mấy so với Túy Hồn hương của hắn.
Cũng chỉ có hắn, những người khác quả quyết không có khả năng ngửi được chút nào, trừ khi người có Thần Linh huyết mạch đã thức tỉnh khướu giác.
"Được, ta giữ thứ này, buổi chiều ngày mai bắt đầu ra tay với Hắc Mặc thành, các ngươi đều nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng có lại tập trung một chỗ."
Dương Phóng nhìn về phía mấy người.
Nếu không phải mấy tên gia hỏa này âm thầm tính kế đối phó hắn ở trong phòng thì hắn cũng chẳng thèm quản bọn họ.
Nhưng không nghĩ tới lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn!
Loại độc này mà phối hợp với Phong Luật Thần chủng của hắn quả thực lại tăng thêm sức mạnh.
Thực lực của hắn chắc chắn còn phải tăng lên một bậc.
Đáng tiếc duy nhất chính là!
Thứ này cực kỳ hiếm, điều kiện luyện chế ra cũng cực kỳ khó khăn.
Cho dù sau này hắn có thể lấy được thi thể của cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, thế nhưng là muốn để cho thi thể của đối phương sinh ra thi độc vậy cũng không phải chuyện dễ dàng chút nào.
Dương Phóng cầm bình ngọc, quay người rời đi.
Bên trong gian phòng.
Sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, bắt đầu nhanh chóng xử lý thi thể của Mộc Bạch trưởng lão.
Sau khi xử lý xong, bọn họ cũng không dám ở lại lâu, mà thi nhau đứng dậy rời đi.
Dương Phóng thể hiện ra đủ loại thủ đoạn, quá mức kinh người.
Cho dù là sự quỷ dị đến từ thính giác hay khứu giác đều vượt xa người thường!
Hắn không chỉ có thể cách trận pháp cỡ nhỏ nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, còn có thể ngửi được mùi vị mà chỉ có Văn Hương Tiểu trùng mới có thể ngửi được, này còn có thể gọi là không phải người!
...
Giữa trưa.
Mặt trời chiếu sáng.
Bên trong Hắc Mặc thành rộng rãi, dòng người qua lại.
Bên trong một quán rượu.
Dương Phóng mặc một chiếc áo bào xám sạch sẽ, mái tóc đen được chải chuốt cẩn thận, ngồi trên ghế, vừa lặng lẽ đánh giá bản đồ cổ trong tay, vừa lặng lẽ thưởng thức trà.
Có vẻ như bên trong tấm bản đồ cổ này ẩn chứa vô vàn bí mật.
Ma Thiên đồ!
Thứ này có thể gột rửa huyết mạch, không biết liệu có thể cho Huyền Âm Long trảo dùng thử một chút hay không.
Nếu như có thể dùng cho Huyền Âm Long trảo, có lẽ có thể để cho Huyền Âm Long trảo tăng lên thêm một cái cấp bậc nữa.
Dương Phóng không ngừng suy nghĩ.
Nửa canh giờ trước, hắn đã dẫn người xuất hiện ở Hắc Mặc thành.
Chỉ có điều cường giả của Thần Tích phương sớm đã được hắn cho phân tán ra, để cho bọn họ đi tìm hiểu tin tức.
Hiện tại bên cạnh chỉ có một mình Lữ Lương Thiên ở đây, mặt mũi đầy vẻ cười bồi, nhìn về phía Dương Phóng.
"Đúng rồi, ngươi chắc chắn vị trí truyền tống trận mà ngươi nói trước đó là thật phải không?"
Dương Phóng nhấp một miếng trà và hỏi lại một lần nữa.
"Hoàn toàn là thật, hoàn toàn chính xác."
Lữ Lương Thiên vội vàng mở miệng.
Trước đó hắn từng lừa Dương Phóng ở trong đại điện, suốt cả một đêm hắn đều ngủ không ngon, sợ Dương Phóng sẽ tới gây phiền phức cho hắn, giờ phút này đứng trước câu hỏi của Dương Phóng, hắn cũng không dám do dự nữa.
"Vậy là được."
Dương Phóng gật đầu.
Sáng sớm hắn đã phái Bàng Vạn Chung, chạy về phía chỗ truyền tống trận đó.
Ở trong tư duy của Dương Phóng, truyền tống trận ở Bạch Trạch vực hắn mà phát hiện chỗ nào thì sẽ hủy đi chỗ đó.
Chỉ để lại một cái truyền tống trận đi về phía Kình Thiên vực là được rồi.
Hắn không hy vọng rằng trong tương lai lại sẽ có bất kỳ cường giả nào xông đến Bạch Trạch vực một cách khó hiểu thông qua truyền tống trận nữa.
Ở vào lúc Dương Phóng tiếp tục xem bản đồ cổ trong tay, đột nhiên, hắn sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy cách đó không xa.
Thôi Ngự - Trưởng lão Nguyên Linh giáo trên người mặc áo bào tơ lựa, giờ phút này vẻ mặt đang tươi cười, mang theo một đám trưởng lão khác của Nguyên Linh giáo, đang làm bạn bên cạnh một công tử nhà giàu, đi về phía bên này.
Một đám trưởng lão Nguyên Linh giáo từng tên giống như chó Pug, cười bồi nhìn về phía vị công tử kia.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.



Bạn cần đăng nhập để bình luận