Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 163: Hội trưởng chết rồi, nhanh trốn thôi!

"Vâng, Hội trưởng!"
Giọng nói của người đàn ông khôi ngô trầm xuống, lập tức bước nhanh rời đi.
Người ngoài chỉ biết Kim Đạo hội là một cái bang phái không đáng chú ý.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Kim Đạo hội sẽ có một cái nghề nghiệp.
Chính là thu nhận nuôi dưỡng những đứa bé.
Nhưng ở sau khi những đứa bé này được thu nhận và nuôi dưỡng sẽ lại bị bọn họ bán đi nhanh nhất có thể.
Chỉ là những đứa bé được bán đi này đều sớm đã bị tẩy não, những đứa bé này sẽ điều tra rõ hoàn cảnh gia đình cha mẹ nuôi, rồi trở về báo cáo.
Kể từ đó, Kim Đao hội sẽ âm thầm động thủ, giết sạch nhà cha mẹ nuôi của những đứa bé đó.
Đương nhiên, gia tộc cường đại thì bọn họ không dám động, bọn họ chỉ dám động vào những gia đình giàu có.
Về phần những đứa bé có thể bán Kim Đao hội hay không?
Có thì cũng từng có.
Nhưng đều không ngoại lệ, kết cục của những đứa bé đó tất cả đều vô cùng thê thảm.
. . .
Triệu Hắc mang theo hai người huynh đệ đều có vẻ đằng đằng sát khí, vừa mới bước ra khỏi đại đường thì đột nhiên biến sắc.
Thân thể đột ngột dừng lại.
"Người nào?"
Trong sân của Kim Đạo hội, cũng không biết từ khi nào có một người đàn ông vạm vỡ bất thường với chiếc mặt nạ màu đỏ đã đứng sừng sững ở đó
Trong tay là một thanh đại đạo to lớn dị thường, không động đậy.
Đối phương như thể sớm đã xuất hiện ở nơi này vậy.
Càng quan trọng hơn chính là.
Trong sân vốn nên có người canh phòng, nhưng vào lúc này thế mà không thấy một tên thành viên trong hội nào.
Bốn phương tám hướng quả thực yên tĩnh tới dọa người.
"Bang chủ!"
Triệu Hắc bỗng nhiên hét lớn, cảm thấy có gì đó không ổn, vôi vàng chạy về phía đại đường mà đi.
Hai người xung quanh cũng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Phốc phốc!
Người đàn ông vạm vỡ trong nháy mắt lao tới, nhanh như một cơn gió.
Lưỡi đao sắc bén trong nháy mắt bổ một người ra làm hai, tốc độ không giảm, tiếp tục bổ về phía trên người thứ hai, người thứ ba.
Phốc! Phốc!
Ba người Triệu Hắc toàn bộ chết thảm, thi thể bay tứ tung, những mảnh nội tạng nằm la liệt trên đất.
Dương Phóng không nói một lời nào, trong tay cầm đại đao, đi về phía đại đường.
Trong đại đường, sắc mặt Trần Hải Tùng thay đổi, hắn chộp lấy trường đao, thân thể đột nhiên từ trên ghế nhảy ra ngoài, mang theo một cỗ khí thế hung hãn mà mạnh mẽ, như là phi ưng, những đại hán khác xung quanh cũng giận dữ hét lên, nhanh chóng nhào ra.
"Cuồng đồ lớn mật!"
"Ai dám gây chuyện ở Kim Đao hội!"
Soạt!
Người đàn ông vạm vỡ không nói một lời, thúc giục lực lượng, một cây đại đao mang theo khí thế đáng sợ mà thảm liệt lập tức nhanh chóng chém trực tiếp về phía chỗ của Trần Hải Tùng.
Gần như ở sau khi Trần Hải Tùng vừa mới lao ra từ trong đại đường thì đã đụng phải đại đạo trong tay của Dương Phóng ở phía đối diện.
Thần sắc Trần Hải Tùng thay đổi, trong nháy mắt cảm nhận được nguy cơ sinh tử.
Không thể không kêu lên ầm ĩ, vung trường đao nhanh chóng đón lấy thế công của Dương Phóng.
Leng keng!
Vừa đối mặt, trường đao trong tay của hắn bị đánh bay ra ngoài, cánh tay tê dại, trong lòng kinh hãi.
Lục phẩm đỉnh phong?
"Chuyện gì cũng từ từ!"
Phốc phốc!
Đôi bàn tay của hắn lập tức bị trường đao trong tay Dương Phóng chém rụng, máu tươi phun ra.
Hai bàn tay bay lên cao.
A!
Trong miệng hắn phát ra một tiếng kêu thê thảm tới khàn cả giọng.
"Tỷ phu của ta là bộ đầu trong thành ..."
Phốc!
Thế đi của trường đao không giảm, ngay sau đó mang theo một tầng gió lốc, lập tức đảo qua cái cổ của hắn.
Đầu người trong nháy mắt bay ra, lời nói im bặt mà dừng.
Máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh.
Những thành viên khác trong hội nhìn thấy cảnh này, trên mặt đều lộ vẻ giật mình, vô cùng hoảng sợ.
"Hội trưởng chết rồi, nhanh trốn thôi!"
"Trốn thôi!"
Phốc phốc phốc!
Dương Phóng không nói một lời, thân thể vạm vỡ giống như tử thần, giẫm lên Đạp Tuyết công, một đao một người, đều bổ từng tên thành viên của Kim Đao hội thành hai đoạn, vô cùng thê thảm.
Bảy tám người đàn ông cường tráng trong nháy mắt đã ngỏm củ tỏi.
Trong đại đường.
Hai mươi đứa bé run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ, túm tụm lại với nhau và nhìn về phía cảnh tượng trước mặt.
Máu tươi, bọn chúng đã nhìn thấy rất nhiều.
Giết người, bọn chúng cũng đã thấy nhiều.
Chỉ là bọn chúng chưa từng nghĩ tới, chuyện như vậy sẽ có một ngày rơi vào trên đầu bọn chúng.
Hội trưởng của bọn chúng đã từng không chỉ nhắc qua một lần, bọn họ chỉ giết người khi nắm chắc.
Nhưng vào lúc này!
Vì sao lại có kẻ thù đáng sợ như vậy tìm tới tận cửa.
Bóng đen cao lớn vạm vỡ như là ác ma tới từ địa ngục, từ đầu đến cuối không nói ra một lời thừa thãi, có chỉ là từng đao bổ xuống.
Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch. . .
Mặt nạ trên khuôn mặt Dương Phóng không có biểu cảm gì, nhìn về phía một nhóm những đứa trẻ có tuổi tác khác nhau.
Có đứa bé còn rất nhỏ.
Có đứa bé lại. . .
Không bằng heo chó!
"Tha mạng, tha mạng. . ."
Lưu Hổ run lẩy bẩy, co ro ở bên trong một góc, nước mắt chảy ngang.
Những đứa trẻ khác cũng đang khóc nước mắt tuôn trào, trông vô cùng đáng thương.
Đây là kinh nghiệm được chúng đúc kết trong một khoảng thời gian dài.
Chỉ cần trước mặt người lớn biểu hiện một chút đáng thương, như vậy là có khả năng rất lớn đối phương sẽ buông tha cho bọn chúng.
Dù sao, những đứa trẻ là vô tội ...
Ai sẽ đi chấp nhặt với đứa bé đây?
"Bạc ở đâu?"
Giọng nói của Dương Phóng khàn khàn, giống như vàng đá cọ xát vào nhau.
"Ở ... ở tại hậu đường."
Lưu Hổ run rẩy nói.
"Dẫn đường!"
Dương Phóng khàn giọng nói.
Lưu Hổ nhanh chóng đứng dậy và dẫn đường cho Dương Phóng.
Dương Phóng thậm chí không thèm nhìn những đứa trẻ còn lại.
Những đứa trẻ còn lại sắc mặt mừng rỡ, vội vàng nhân cơ hội này chạy ra ngoài.
Bọn chúng quả nhiên đã thành công!
Tuy nhiên, vừa mới chạy ra ngoài chưa được mấy bước thì đột nhiên đầu váng mắt hoa giống như say rươu, từng đứa không thể kiểm soát được thân thể của mình ...
Bên trong hậu đường.
Lưu Hổ vội vàng ấn về phía một cái cơ quan, mở ra một cái hốc tối.
Chỉ thấy bên trong hốc tối là rực rỡ muôn màu, ánh bạc lóng lánh.
Nén bạc, bạc hạt, bạc vụn, lít nha lít nhít cả một đống.
Dương Phóng không nói một lời, tìm lấy một cái bao, chứa tất cả số bạc trong đó vào trong bao, bộc vào cẩn thận, sau đó quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận