Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 691: Tử Thiên Hùng

Bên trong gian phòng.
Một mảnh đen kịt, chỉ có một vài tia sáng do ánh trắng chiếu xuống lọt qua khe cửa sổ.
Mặt hắn không biểu tình, vươn người đứng dậy, đi tới đóng cửa sổ lại một lần nữa, sau đó lấy cây châm lửa ra, lặng lẽ nhóm lửa vào ngọn nến, rồi trở về giường một lần nữa.
Nhưng ở vào lúc hắn vừa mới quay người lại.
Đột nhiên một tiếng cười nhẹ nhàng mà quỷ dị truyền đến từ sau lưng.
"He he he he ..."
Nó giống như tiếng cười của một nữ nhân, rất đột ngột.
Thân thể Dương Phóng khựng lại, đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén.
Chỉ thấy Một góc quần áo màu trắng trong nháy mắt xẹt qua tầm mắt của hắn, lập tức trốn vào bức bình phong ở cách đó không xa.
Hắn hơi híp mắt lại, một tia sáng lạnh hiện lên, sau đó thân hình cao lớn vạm vỡ đi về phía bức bình phong, hắn dùng bàn tay to lớn chộp lấy, di dời bình phong đi.
Nhưng chẳng mấy chốc thì vẻ mặt khẽ giật mình, cau mày lại.
Chỉ thấy đằng sau là trống rỗng.
Chẳng có thứ gì cả.
"Chuyện kỳ dị?"
Trong miệng hắn tự nói.
Chẳng lẽ mình gặp phải nhanh như vậy rồi?
Hắn giống như không có việc gì, lại quay lại đi về phía giường.
"He he he he ..."
Bên trong gian phòng lại tiếp tục truyền đến tiếng cười quỷ dị, lúc ở phía đông, lúc thì ở phía tây, để cho người ta không phân biệt được phương hướng.
Dương Phóng mặt không biểu tình, tiếp tục đi.
Dứt khoát không thèm để ý thêm nữa.
Đột nhiên!
Ngọn nến trong phòng lại bị dập tắt mà không có dấu hiệu nào.
Cùng lúc đó!
Thân thể Dương Phóng dừng lại, giống như cảm nhận được cái gì, đột nhiên quay đầu hướng một góc nhìn lại, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
Nhưng hắn không để ý đến chiếc gương đồng phía sau lưng mình.
Bên trong chiếc gương đồng.
Bóng người của một nữ tử mặc quần áo trắng toát, nước da trắng ngần, mái tóc đen nhánh đang lặng lẽ đứng đó, trên mặt nở nụ cười quái dị nhìn nhìn về phía Dương Phóng.
Hai bàn chân không chạm đất, giống như đang lơ lửng trên mặt đất.
Hai tay rủ xuống, móng tay màu đỏ tươi yêu dị.
Lúc đầu còn cách Dương Phóng ở khoảng cách xa.
Nhưng trong nháy mắt đã gần trong gang tấc!
Toàn bộ khuôn mặt lấp đầy tấm gương.
Trên mặt nở nụ cười rất tươi, hai mắt trừng to, âm trầm oán độc, toàn bộ da mặt đều trắng bệch một cách khác thường.
Giống như được xoa lên một lớp sơn lót thật dày vậy.
Có điều, ngay vào lúc nàng ta vừa mới đến gần!
Dương Phóng cũng đột nhiên quay người, một đôi mắt lạnh lùng khiếp người trong nháy mắt rơi vào trên người nữ tử trong gương.
"Ngươi đang cười cái gì?"
Khuôn mặt của người phụ nữ trong gương đồng lộ vẻ giật mình, nụ cười trong nháy mắt cứng lại.
Răng rắc!
Rống!
Ầm ầm!
Bên trong gian phòng trong nháy mắt nổ tung, chân khí cuộn trào, đảo mắt cái đã lắng lại.
···
Hai ngày sau.
Trời chiều bóng ngả về tây
Ánh hoàng hôn buông xuống giữa thiên địa, tăng thêm một vệt sắc thái thần kỳ cho vùng đất rộng lớn này.
Vị trí đầu tường của Hoàng thành.
Hai bóng người đứng cạnh nhau, cao lớn thon dài, ánh mắt thâm thúy, giống như hai vị chúa tể cao cao tại thượng vậy, quan sát sông núi vạn dặm.
"Nhất định phải đi đến một bước này sao?"
Một người trong đó mặc Tử Sắc Mãng bào, mái tóc đen nhánh như mực, dõi mắt trông về phía xa, mở miệng nói ra: "Đi ra một bước này, chắc chắn sẽ long trời lở đất, hoặc là sống, hoặc là chết, không có loại lựa chọn thứ ba."
"Hiểu, cho nên trầm mới thương nghị với hoàng huynh lâu như vậy."
Bóng người bên cạnh, giọng nói bình tĩnh, trên người mặc Ngũ Trảo Kim Long bào, hai tay chắp sau lưng, mở miệng nói ra:
"Bàn tay của Thương Khung Thần cung những năm gần đây kéo càng ngày càng dài, hiện tại có ngươi và ta trấn thủ, bọn họ còn không dám thúc ép quá mức, nhưng trăm năm sau, khi ngươi và ta mất đi, ai còn có thể chống đỡ lại sự xâm nhập của Thương Khung Thần cung?"
Nhân lúc hiện tại ngươi và ta đang vào tuổi tráng niên, đây là cơ hội tốt nhất để chỉnh hợp, Kình Thiên vực này dù sao cũng là Kình Thiên vực của Tử gia chúng ta, ngươi và ta bây giờ không động thủ, chẳng lẽ lại để lại phiền phức cho hậu nhân sao?
Bóng người mặc Tử Sắc Mãng bào hơi trầm mặc, mở miệng nói ra: "Nếu như ngươi đã hạ quyết tâm như vậy, vậy không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, ta tự nhiên sẽ dốc sức ủng hộ ngươi."
Bóng người bên cạnh mỉm cười, nhìn về phía đối phương, nói: "Có câu nói này của hoàng huynh là đủ rồi, lần thi hành cải cách này đã định sẵn sẽ gặp phải rất nhiều lực cản, còn xinh hoàng huynh nhọc lòng nhiều hơn."
"Bốn mươi vạn tướng sĩ Đại Uyên quân, có thể chịu chết bất cứ lúc nào."
Bóng người mặc Tử Sắc Mãng bào mở miệng nói ra.
"Chịu chết thì không cần, chỉ cần trán áp các thế lực lớn, bảo bọn họ ngoan ngoãn phối hợp là được rồi, ít nhất bên ngoài không được cho bọn họ có cơ hội làm phản."
Bóng người mặc Ngũ Trảo Kim Long bào mở miệng nói: "Đại Uyên vương triều bị quả chế bởi Thương Khung Thần cung lâu như vậy! Chỉ có dốc sức cải cách thì mới có thể thoát khỏi đối phương."
Nói đến đây, lời nói của hắn dừng lại một chút rồi nói: "Đúng rồi, trẫm nghe nói Diệp Trần chết ở Bắc vực rồi?"
"Đúng vậy, ban đầu ta muốn để cho Vạn Chung xuất thủ, lại không nghĩ tới hắn lại chết thảm sớm đến như vậy."
Tử Thiên Hùng - Thủ lĩnh Đại Uyên quân trả lời.
"Chết rất hay, cũng bớt tạo thêm những biến cố khác cho chúng ta."
Bóng người mặc Ngũ Trảo Kim Long bào mặt không biểu tình, nói: "Diệp Trần này thế nhưng là ngay cả nữ nhi của trẫm cũng mê hoặc, có nhiều thế lực trong thành đều có quan hệ với hắn!"
"Những người trẻ tuổi đầy ảo mộng về tình cảm, điều đó không có gì đáng trách, còn những thế lực kia thì cần phải bị tiêu diệt lần lượt."
Tử Thiên Hùng trả lời.
...
Tác giả đã đổi tên truyện thành Ta Tại Dị Giới Thành Vũ Thánh ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận