Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 505: Cuối cùng đã đến!

Trong đám người.
Bố Lai Nhĩ tóc vàng mắt xanh, thân thể cao lớn, một mặt mỉm cười, xen lẫn trong đám người nơi đây đang quan sát từ đằng xa.
Không nghĩ tới Thần Vũ tông lại bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Vốn tưởng rằng Thần Vũ tông sắp xong rồi, nhưng không nghĩ tới mấy viện còn lại vậy mà gia nhập vào tổ chức Tà Đạo, ngược lại tạm thời ổn định thế cục ở Nam Sơn thành.
Tuy nhiên!
Xem như ổn định thì cũng vô dụng.
Lực lượng của Thần Vũ tông cũng đã bị suy yếu rất nhiều, có rất nhiều sản nghiệp không thể để ý tới.
Đây đều là cơ hội cho Diệt Tà minh bọn họ.
Bố Lai Nhĩ lại nhìn một lúc thì xoay người lại, nhanh chóng rời xa.
Không bao lâu.
Một bóng người khác trong góc nhanh chóng đi theo đi theo Bố Lai Nhĩ, nhỏ giọng nói: "Đêm nay chuẩn bị đi tới sòng bạc Đông Phúc, sòng bạc Đông Phúc vốn là sản nghiệp của Thần Vũ tông, một ngày thu đấu vàng, cực kỳ nổi danh, nhưng trước mắt không có cao nhân trấn thủ, chính là thời cơ tuyệt hảo!"
"Được."
Bố Lai Nhĩ mỉm cười.
Hai người nhanh chóng biến mất.
. . .
Một phương hướng khác.
Trong một quán trọ nhỏ.
Trần Bưu - Viện chủ Cự Kình viện bản thân bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch, gãy mất một tay, nửa người trên quấn băng dày đặc, đứng trong phòng nhìn về phía xa, sắc mặt tái nhợt.
Lúc đó hắn phụ trách cắt đuôi cho Tống Kim Luân, chủ động đón lấy Viện chủ Phá Quân viện, vậy mà còn không chết.
Chỉ là vào lúc này, trạng thái không tốt, còn thảm hơn so với Tống Kim Luân.
Hắn vốn là cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan.
Bây giờ thực lực lại chỉ còn có Siêu phẩm đệ nhất quan.
"Trần Hồng Ưng, tiện nhân ngươi được lắm!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn vào thân nhân, bằng hữu của mình ở xa xa đang quỳ rạp xuống ở bên trong pháp trường, lại cảm thấy bất lực sâu sắc.
Giờ khắc này, hắn hận không thể ngửa mặt lên trời hét dài.
Từ ngày hôm qua, hắn chính mắt nhìn thấy rất nhiều bằng hữu và người thân chết thảm.
"Không muốn chết, cũng đừng nóng giận, lão già ta cứu ngươi một lần đã bỏ ra cái giá lớn trên trời, nếu như ngươi tiếp tục nóng giận, dẫn đến thương thế toác ra, vậy ta cũng không đủ sức xoay chuyển đất trời."
Bên cạnh hắn, một cái lão giả lưng còng thản nhiên nói.
"Ta. . ."
Trần Bưu há miệng ra, lại rõ ràng ngừng lại, cắn răng mắng, "Một chiêu này của Trần Hồng Ưng thật là đủ tuyệt, tiên sư nhà nó!"
. . .
Trên một quán rượu cao ngất.
Trần Hồng Ưng mấy ngày không tắm vẫn mặc chiếc váy dài màu đỏ, mặt không biểu tình, ánh mắt hững hờ, lạnh lùng liếc nhìn bên dưới.
Sau khi cảm thấy trong đám người vẫn không có bất kỳ khác thường nào, nàng ta lãnh đạm nói: "Cắt bỏ hai khối thịt trước ngực Trần phu nhân trước cho ta, ta ngược lại muốn xem xem Tống Kim Luân có còn giữ được bình thản hay không!"
"Vâng, Viện chủ!"
Một tên đệ tử của Vân Ưng viện gật đầu, lập tức rời khỏi quan rượu, nhanh chóng đi truyền lệnh.
Đao phủ ở trên pháp trường chẳng mấy chốc đã nhận được lệnh, hai mắt không thể không sáng lên, lộ ra nụ cười đắc ý.
Sau đó, bọn họ ở trước mặt mọi người, bắt đầu xé quần áo của Trần phu nhân.
"Các ngươi muốn làm gì? Súc sinh, các ngươi đám súc sinh này, mau dừng lại ..."
Trần phu nhân kinh hoảng kêu to.
A!
Đột nhiên, một tiếng kêu to thê thảm truyền ra.
Một đám đao phủ trên pháp trường đều không ngoại lệ, tất cả đều che lấy cổ họng ngã nhào xuống đất, thất khiếu chảy máu, bỏ mạng chết thảm.
Một màn như vậy để tất cả mọi người bên dưới trong nháy mắt xôn xao, trừng to mắt.
Ban đầu bọn họ còn chuẩn bị quan sát trò hay.
Nhưng bây giờ. . .
Trên quán rượu.
Ánh mắt Trần Hồng Ưng phát lạnh, đột nhiên quan sát xung quanh, trên người tràn ngập ra khí tức vô hình đáng sợ.
"Cuối cùng đã đến!"
Bên ngoài, một số lượng lớn đệ tử của Vân Ưng viện nhanh chóng lai ra, chạy về phía hình đài, chuẩn bị tiếp tục hành hình.
Nhưng đều không ngoại lệ, những đệ tử Vân Ưng viện kia vừa mới chạy tới ngay sau đó cũng phát ra tiếng kêu thảm, thi nhau ói máu mà ngã xuống đất, ngã nhào vào trên hình đài.
Cảnh tượng quỷ dị làm cho thần sắc của tất cả mọi người đột nhiên thay đổi.
Cuối cùng cảm thấy không đúng, vội vàng nhanh chóng lùi lại.
"Muốn chết!"
Trần Hồng Ưng vỗ tay một cái, chấn vỡ lan can, nghiêm nghị quát, "Bắn tên, bắn chết tiện nhân kia cho ta!"
Các đệ tử Vân Ưng viện mai phục trên nóc nhà xung quanh thi nhau lấy cung ra, chuẩn bị công kích từ xa.
Nhưng lại cũng giống như trước đó.
Ngay khi bọn họ vừa nắm cung lên thì thi nhau kêu thảm một tiếng, ói máu đến cùng, khuôn mặt biến thành màu đen, thất kiếu chảy máu, nhanh chóng lộn nhào từ trên nóc nhà xuống dưới mặt đất, từng tên đều bỏ mạng chết thảm.
"Tiêu Phóng, đây là Tiêu Phóng kia!"
Ánh mắt Trần Hồng Ưng lộ vẻ kinh sợ, cuối cùng phản ứng lại.
Thân thể nàng ta nhảy lên, lập tức lướt trên mái nhà.
Bóng người lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở trên hình đai, năm ngón tay sắc nhọn, nắm lấy khuôn mặt của Trần phu nhân, nắm lấy cơ thể Trần phu như như nắm lấy một con búp bê, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng.
"Hắc hắc hắc, Tiêu Phóng, ta biết ngươi là môn sinh đắc ý của Tống Kim Luân, không phải ngươi muốn cứu Sư nương của ngươi sao? Vậy thì tới đi, cút ra đây cho ta, để cho ta xem dũng khí của ngươi!"
Khí tức toàn thân nàng ta cuộn trào mãnh liệt.
Kịch độc của Dương Phóng căn bản không có tác dụng đối với nàng.
Siêu phẩm đệ tam quan thực lực cao thâm, gần như miễn dịch với hầu hết kịch độc.
"Cút ra đây!"
Trần Hồng Ưng quát chói tai, "Nếu như không ra, ta móc mắt của nàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận