Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1008 - Tiểu huynh đệ, nơi này đã có ai ngồi chưa?



Chương 1008 - Tiểu huynh đệ, nơi này đã có ai ngồi chưa?




Sau đó, chính là lực lượng mà Long trảo phản hồi lại cho Dương Phóng.
Ở sau khi thôn phệ ba mươi giọt Hắc Ám Thần dịch này, một nguồn năng lượng cực kỳ lớn đã được đưa trở lại cho Dương Phóng từ bên trong Long trảo.
Khiến cho tu vi của Dương Phóng lại điên cuồng tăng lên một đoạn.
Một lần hành động đạt tới Thánh Linh (24600/30000).
"Không thể tưởng tượng nổi, năng lượng ẩn chứa bên trong Hắc Ám Thần dịch này vậy mà lại mạnh tới như vậy."
Dương Phóng tự nói.
Chỉ riêng lực lượng phản hồi cho mình vậy mà đã mạnh đến như vậy, nếu như nuốt vào toàn bộ vậy chẳng phải là càng đáng sợ hơn sao?
"Huyền Âm Long hồn, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
Dương Phóng mở miệng hỏi.
"Những Hắc Ám Thần dịch này quả nhiên cổ quái, sau khi ăn vào, lập tức có từng luồng khói đen quỷ dị từ bốn phương tám hướng chui vào bên trong hồn phách của ta, chúa công, ta bây giờ lại có loại cảm giác buồn ngủ."
Huyền Âm Long hồn mơ hồ mở miệng.
"Khoan đã, khói đen quỷ dị?"
Dương Phóng cau mày, đột nhiên mở miệng.
"Đúng vậy, loại khói đen quỷ dị này dường như là loại nguyền rủa vô hình trong thiên địa kia, thời điểm ta còn nhỏ đã từng nghe trưởng bối trong tộc nhắc tới, dường như chỉ có đạt tới cảnh giới nhất định thì sẽ có khói đen chui vào trong cơ thể, dần dần thay đổi thân thể của bọn họ."
Huyền Âm Long hồn trả lời.
Trong lòng Dương Phóng lập tức hiểu rõ.
Trước đó khi hắn đột phá đến Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, lúc luyện hóa Hoàng Cực đan đã từng gặp phải tình cảnh như vậy.
Huyền Âm Long hồn thế mà cũng đã đạt tới trình độ này.
Gia hỏa này trong khoảng thời gian vừa qua tốc độ trưởng thành quả nhiên rất nhanh!
"Được rồi, ngươi đi ngủ trước đi đã."
Dương Phóng trả lời.
Bên trong toàn bộ Long trảo lập tức khôi phục lại bình tĩnh, đã không còn truyền ra âm thanh nào nữa.
Tuy nhiên!
Mặc dù âm thanh đến từ Long hồn mặc dù đã biến mất, nhưng toàn bộ biến hóa trên Huyền Âm Long trảo vẫn còn đang tiếp tục, bên trên có khí tức hung ác lượn lờ, tràn ngập đáng ngại, kinh tâm động phách, có loại khí thế khiếp người.
Cuối cùng Dương Phóng trực tiếp thu Long trảo vào bên trong Hắc Ám Tuyền qua, bằng cách này để cách ly khí tức bên trên, nếu không loại khí thế hung ác vô hình này mà tản ra, rất dễ để cho một số cường giả đỉnh cao cảm nhận được!
Đột nhiên!
Dương Phóng thi triển Tứ Vực Luân hồi ra.
Ầm!
Bốn cái vòng xoáy quỷ dị có màu sắc khác nhau đột nhiên nổi lên quanh người hắn, lôi quang, cương phong, địa khí, hắc ám, bốn loại lực lượng khác biệt đan xen qua lại trong vòng xoáy.
Toàn bộ không gian giống như lập tức đứng im lại, chỉ còn sót lại bốn cái vòng xoáy kinh khủng.
Dương Phóng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn có loại trực giác, lực lượng Tứ Vực Luân hồi hẳn là còn có thể khai phá thêm một bước nữa.
Nếu như hợp bốn cái vòng xoáy của Tứ Vực Luân hồi thành một thể, lực lượng bốn loại nguyên tố khác biệt hợp lại thành một, vậy có phải sẽ càng khủng bố hơn hay không.
"Bốn vòng xoáy lớn này tranh giành lẫn nhau, dễ dàng triệt tiêu một số lực lượng của nhau, điểm này là rất không tốt, nhưng nếu như bốn vòng xoáy lớn này mà hợp nhất lại vậy sẽ không còn loại tiêu hao này."
Dương Phóng tự nói.
Lúc đối phó Hắc Vô Thường trước đó, hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng tất cả những điều này.
Bốn cái vòng xoáy đều muốn hút Hắc Vô Thường vào, kết quả bốn cái vòng xoáy tranh giành nhau không ngừng.
Thật giống như bốn người ở bốn cái phương hướng khác nhau dùng sức như nhau, mặc dù kết quả sau cùng quả thực có thể xé nát Hắc Vô Thường, nhưng lực lượng quá phân tán, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Một khu lực lượng Hắc Vô Thường mạnh hơn một chút so với trước đó, vậy hắn sẽ rất khó để xé nát đối phương.
Nếu như bốn lực lượng trộn lẫn thành một, bộc phát ra từ một cái phương hướng, uy lực chắc chắn sẽ nhân lên theo cấp số nhân.
"Xem ra kế tiếp ta cần thử nghiệm hợp nhất bốn vực, cũng có thể mang tới một niềm vui bất ngờ cho Thập Đại Diêm Quân."
Trong mắt Dương Phương hiện lên một tia sáng.
Hắn thu hồi bốn cái vòng xoáy, vươn người đứng dậy, thân thể lập tức biến mất khỏi nơi này.
···
Lúc xế chiều.
Bên trong Thiên Linh thành, tràn ngập náo nhiệt.
Trời vừa chạng vạng tối, một số quán ăn đêm trên phố đã bắt đầu hoạt động, từng quầy hàng được bày ra nối tiếp nhau trên đường phố, rao bán đủ loại mặt hàng.
"Thịt dê nướng đi!"
"Bánh bao, bánh bao vừa mới ra lò đây!"
"Thịt lừa nướng đây ..."
Âm thanh hỗn tạp, một bầu không khí thế tục hồng trần, làm cho người thong thả ngóng trông.
Trước quán ven đường.
Tại một gian hàng bán mì thịt dê.
Sợi mì thịt dê vừa ra khỏi nồi đã tỏa ra làn khói trắng, hương thơm tươi mới phả vào mặt khiến người ta muốn ăn, sợi mì bên trong dai, mềm, sợi mảnh, thơm, nhai sướng mồm, được mọi người yêu thích.
Sớm đã có không ít khách giáng hồ ngồi ở đây, ăn ngấu nga ngấu nghiến một cách thỏa mãn.
"Ông chủ, thêm một bát mì thịt dê, ba cái bánh nướng, lại thêm một đĩa thức nhắm!"
Dương Phóng từ đằng xa đi tới, thành thạo kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống ở vào một chỗ trống.
"Được!"
Ông chủ hô to một tiếng, bắt đầu chuẩn bị.
Không bao lâu sau, mì thịt dê nóng hôi hổi, bánh nướng và thức nhắm đều được bưng lên.
"Tiểu huynh đệ, nơi này đã có ai ngồi chưa?"
Đột nhiên, một giọng nói cười vang lên bên tai Dương Phóng.
Dương Phóng đang định động đũa thì lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một lão giả bị mù cả hai mắt, trên người mặc trường sam màu nâu, trong tay chống một cây gậy thô to, xuất hiện ở trước mặt mình, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, một bàn tay che kín vết chai chậm rãi sờ soạng về phía cái bàn trước mắt, giống như muốn xác nhận vị trí cụ thể của cái bàn và cái ghế.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận