Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1030 - Ngươi ... ngươi là ai?



Chương 1030 - Ngươi ... ngươi là ai?




Gần như ở vào thời điểm ý nghĩ này vừa hiện lên, sắc mặt hắn lộ vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, cũng không còn bảo lưu gì nữa, bên trong thân thể lúc này hiện ra một lớp khói đen dày đặc, tràn ngập đọa lạc và giết chóc.
Ầm!
Gần như ở khi lớp khói đen này vừa mới xuất hiện, loại cảm giác bị giam cầm kia đã hoàn toàn biến mất, thân thể hắn cuối cùng cũng đã khôi phục cử động, hai tay của hắn kết xuất một đạo pháp ấn kỳ dị, thân thể giống như chịu phải thống khổ to lớn, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm.
Phốc phốc!
Toàn bộ phần lưng của hắn bị xẻ ra, bên trong là máu tươi, tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, từ sau lưng của hắn chui ra một sinh vật đáng sợ màu đỏ tươi với hai cánh màu đen cực lớn.
Khuôn mặt giống với khuôn mặt của Hắc Huyền.
Chỗ khác biệt duy nhất là trên dưới toàn thân đối phương đỏ tươi lóa mắt, huyết quang di động, tỏa ra một cỗ dơ bẩn huyết tinh sát khí, giống như một cái được lột bỏ đi lớp vỏ da người.
"A?"
Dương Phóng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đây lại là thủ đoạn gì nữa?
Những cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê mà hắn gặp gần đây, dường như đều có loại át chủ bài kỳ dị mà người bình thường không biết đến.
Ngay khi sinh vật đáng sợ có hai cánh xuất hiện, ánh mắt oán độc, lạnh lùng tới đáng sợ, lập tức mang theo máu tươi đầm đìa, bay ngang qua bầu trời, nhanh chóng lao về phía Dương Phóng.
Toàn bộ không gian cũng bởi đó mà vặn vẹo.
Bốn phương tám hướng trong nháy mắt tràn ngập sát khí lạnh lùng.
Nhưng khi Dương Phóng tiến lên một bước, nhuyễn kiếm màu tím bên hông lập tức xuất hiện, giống như ánh sáng màu tím duy nhất trong thiên địa, vừa mới xuất hiện đã tự động dẫn dắt thiên địa đại thế.
Lĩnh vực bản thân và bốn cái vòng xoáy tất cả đều lập tức dung nhập vào trong nhuyễn kiếm màu tím.
Trong khoảnh khắc đó, khắp nơi yên tĩnh.
Trong thiên địa đen nhánh chỉ còn lại có là Hắc Huyền với ánh mắt oán độc đang nhanh chóng lao tới và thanh nhuyễn kiếm màu tím của Dương Phóng.
Một người một kiếm giống như trở thành duy nhất trong thiên địa.
Hắc Huyền lộ ra vẻ kinh hãi một lần nữa.
Đây rốt cuộc là gia hỏa nào?
Đối với việc sử dụng lĩnh vực và khí thế quả thực đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực (đỉnh cao).
Hắn đã ra hết toàn bộ át chủ bài, ở trước mặt đối phương, thế mà có một loại ảo giác lúc nào cũng có thể bị Nhuyễn kiếm chém trúng.
"Liều mạng!"
Hắc Huyền âm thầm nghiến răng, huyết quang quanh người sôi trào mãnh liệt, soạt một tiếng, vô số giọt máu bắn ra từ trên người hắn, lít nha lít nhít giống như hóa thành ám khí, bắn mạnh về phía sau Nhuyễn kiếm màu tím.
Không cần biết Dương Phóng 'Ẩn thân' ra làm sao, chân thân chắc chắn đều sẽ ở đằng sau Nhuyễn kiếm.
Không tin không tạo ra được tổn thương cho Dương Phóng.
Những giọt máu này của hắn, mỗi một giọt đều ẩn chứa kịch độc, giao tu với tinh thần của hắn.
Một khi bị những giọt máu này của hắn dính vào, không chỉ phải chịu đủ nỗi khổ mà kịch độc tạo ra, càng là sẽ bị tinh thần của hắn chi phối rơi vào trong hỗn loạn.
Tuy nhiên, cảnh tượng mong đợi lại không xuất hiện.
Sau khi tất cả giọt máu điên cuồng bắn ra, cũng không có tạo ra bất kỳ gợn sóng nào, giống như tất cả đều gặp phải nuốt chửng vậy, Nhuyễn kiếm màu tím trước mặt lại đang nhanh chóng biến lớn, vạch qua quỹ tích đặc biệt mà thần bí, lập tức đâm nhanh về phía mặt của Hắc Huyền.
Hắc Huyền biến sắc, không nghĩ ngợi chút nào, đôi cánh chim màu đen to lớn dùng sức vỗ một cái, thân thể lập tức muốn bay ngược ra đằng sau trốn vào không trung.
Nhưng ở khi hắn vừa mới vỗ cánh, khí tức càng nguy hiểm hơn từ trên đỉnh đầu của hắn nhắm thẳng vào hắn.
Hắc Huyền lộ vẻ giật mình, vội vàng ngẩng đầu.
"Thứ gì?"
Ầm ầm!
A!
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, kinh thiên động địa, ánh sáng huyền bí bắn tung tóe.
Toàn bộ thân hình của Hắc Huyền ngay lập tức bị vòng xoáy hình thành sau khi Tứ Vực Hợp nhất thôn phệ, giống như hạt đậu bị nhét vào cối xay vậy, thân thể vỡ nát, âm thanh thê thảm.
Từng mảnh từng mảnh tay chân thân thể bay múa lung tung.
Tất cả bóng tối trước mắt bắt đầu biến mất.
Thân thể Hắc Huyền - Đại trưởng lão sớm đã bị vòng xoáy nhai nát, chết vô cùng thê thảm, những mảnh tứ chi đứt lìa rơi dày đặc trên boong tàu.
"Ngươi ... ngươi là ai?"
Duy nhất cái đầu của Hắc Huyền - Đại trưởng lão là được bảo tồn hoàn hảo, phát ra lời nói chật vật, đôi mắt trợn trừng, chấp niệm không tiêu.
"Bạch Vô Thường."
Dương Phóng giọng điệu lạnh lùng, đưa tay điểm một cái.
Xùy!
Một luồng chỉ lực tuôn ra, bắn xuyên qua mi tâm Hắc Huyền - Đại trưởng lão, đánh tan chấp niệm cuối cùng của hắn, sau đó xòa bàn tay ra hút đầu Hắc Huyền - Đại trưởng lão lại cất vào bên trong giới chỉ.
Chân bước ra, thân thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tuy nhiên
Ngay khi Dương Phóng vừa mới rời đi không lâu.
Đột nhiên trên mặt nước, một giọt nước quỷ dị màu xanh lam, dọc theo mặt nước từ đằng xa nhanh chóng lướt tới, trực tiếp để lại một đường vân dài nghịch đảo trên mặt nước.
Sưu!
Ánh sáng màu lam lóe lên, giọt nước quỷ dị kia lập tức xuất hiện ở trên thuyền lớn, quang ảnh chớp động, biến thành người đàn ông mái tóc màu xanh lam, con mắt màu xanh lam, râu màu xanh lam.
Sau khi hắn xuất hiện ở đây, ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị nghi hoặc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng quan sát xung quanh con thuyền.
"Hắc Huyền chết rồi? Điều này sao có thể?"
Hắn kinh hô.
Hắc Huyền chính là tu vi Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê!
Đại trưởng lão của Huyền Đế tộc!
Có nhiều con át chủ bài, thực lực cao thâm, ai có thể giết hắn?
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận