Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 375: Lục soát chỗ ở Lôi Vân

Lỗ quản sự kinh hãi trong lòng, sống lưng lạnh băng khi bị lời nói của Dương Phóng làm cho sợ hãi.
Hắn vội vàng xếp bằng ngồi xuống đất, bắt đầu toàn lực vận chuyển chân khí để ép độc ra bên ngoài.
Lại phát hiện theo vận chuyển chân khí, trong cơ thể lại lập tức truyền đến một loại cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi, phảng phất như có vô số con kiến đang bò loạn quanh thân thể vậy, bò tới gặm cắn thân thể của hắn.
A!
Lỗ quản sự lập tức hét thảm lên ở trong phòng.
Bên ngoài sân.
Nghiêm quản sự, Mộc quản sự lặng lẽ chờ ở đây, đang chờ đợi tin tức tốt từ Lỗ quản sự ở chỗ này.
Trên người của hai người tất cả đều được quấn trồng chất băng vải.
Đặc biệt là Nghiêm quản sự, xương ngực vỡ vụn, nội tạng bị hao tổn, cả sắc mặt đều trở nên vô cùng tái nhợt, thi thoảng lại ho khan kịch liệt một chút.
Trong lòng hắn tràn ngập hận ý đối với Dương Phóng.
Chỉ cần qua cửa ải này, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Dương Phóng...
Hắn cũng không tin đến lúc đó Dương Phóng không có nhược điểm nào rơi vào trong tay của hắn ...
Đột nhiên, con ngươi của hai người co rụt lại, ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng phía trước.
Chỉ thấy trên người Dương Phóng mặc áo bào đen, đi ra từ trong phòng.
Nhưng lại không thấy bóng dáng của Lỗ quản sự.
Hai người lập tức nhìn nhau.
"Tiêu quản sự, không biết Lỗ quản sự ..."
Nghiêm quản sự kiên trì mở miệng hỏi.
Phốc phốc!
Vừa dứt lời, trường kiếm bên hông của Dương Phóng đã ra khỏi vỏ, nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đảo qua cái cổ của Nghiêm quản sự.
Máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu bay thẳng lên trên trời.
Thân thể không đầu đổ nhào xuống đất, bỏ mạng chết thảm.
"Lão Nghiêm!"
Mộc quản sự ở bên cạnh kinh hãi mở miệng, vô cùng sợ hãi, vội vàng nhanh chóng lùi lại.
Tiêu Phóng này vậy mà trực tiếp giết Nghiêm quản sự?
"Bảo các ngươi đi kiếm tiền, các ngươi không thành thành thật thật đi kiếm tiền, vậy mà còn đến nói xấu ta, còn tìm Lỗ quản sự tiền nhiệm tới, Lỗ quản sự có thể cứu được các ngươi sao?"
Dương Phóng thu trường kiếm lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Mộc quản sự, nói: "Con người ta không có ưu điểm nào khác, chính là lỗ tai đặc biệt linh, các ngươi muốn giết chết ta, làm phiền các ngươi lần sau bàn bạc với nhau nhỏ một chút, làm cho ta ở trong phòng cũng có thể nghe được!"
"Tha mạng, Tiêu quản sự tha mạng, ta không có bàn bạc ..."
Mộc quản sự vô cùng hoảng sợ, vội vàng mở miệng.
"Lỗ quản sự đã đồng ý muốn bỏ tiền, tiền còn lại ngươi tới nghĩ biện pháp, trong ba ngày nhất định phải góp đủ bốn vạn tám ngàn lượng, góp không đủ, thì cái tên nằm trên mặt đất này chính là kết quả của ngươi!"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lẽo.
Mới tới hắn vốn định khiêm tốn một chút, từ trước tới nay vốn đã không muốn gây chuyện.
Nhưng không gây chuyện thì không còn cách nào khác.
Người khác đã sắp xếp đường đi cho hắn, tính toán hắn chặt tới vậy thì hắn làm sao có thể thờ ơ?
Đôi khi, nhẫn nhịn một cách mù quáng không thể đổi lấy lại sự bình yên.
Thể hiện ra sự cường thế phù hợp sẽ trở thành chìa khóa để giải quyết!
"Trương đạt, mang theo mấy người đi theo ta!"
Dương Phóng đi về phía nơi xa.
Trương Đạt trong lòng chấn kinh, vội vàng thúc giục mấy người, nhanh chúng chạy theo hướng Dương Phóng.
Trước một khoảng sân rộng.
Dương Phóng trực tiếp đá tung cánh cửa ra ngoài, vung tay lên, đám người Trương Đạt nhanh chóng lao vào bắt đầu lục soát.
Không hề nghi ngờ, nơi này chính là chỗ ở của Lỗ quản sự.
Trong ngăn tủ, mọi ngóc ngách đều liên tục được lật ra.
Toàn bộ đồ đạc bên trong đã bị lật ra ngoài.
"Để ý xem có đường hầm hay không, nếu như thực sự có bạc, vậy chắc chắn đều giấu ở trong đường hầm!"
Dương Phóng mở miệng quát.
Đối với lục soát tài sản, hắn là rất có kinh nghiệm.
Bởi vì chính bản thân hắn cũng thích giấu bạc trong lòng đất.
Đám người Trương Đạt nhận được mệnh lệnh, lập tức rút binh khí ra, bắt đầu gõ vào trên mặt đất một cách cẩn thận.
Không bao lâu sau có người quát lớn một tiếng: "Phát hiện đường hầm!"
Tạp sát!
Một đám người lập tức giẫm vỡ tấm gạch trên mặt đất, nhảy vào trong đường hầm, mò từng cái rương ở bên trong đi ra.
Dương Phóng lập tức cất bước đi tới.
Chỉ thấy trong phòng ngủ của Lỗ quản sự, trực tiếp liên tục mò ra được bốn cái rương lớn màu đen.
Những chiếc rương được mở ra, mỗi chiếc đều chất đầy những thỏi bạc, tất cả đều là loại thỏi bạc hai mươi lượng.
Bốn cái rương lớn ít nhất có tới hơn sáu ngàn lượng.
"Hừ, hơn sáu ngàn lượng, còn chưa đủ, tiếp tục lục soát!"
Dương Phóng hừ lạnh.
Không bao lâu sau, bọn họ lại tìm được hai cái rương lớn nữa, lại là góp đủ hơn một ngàn lượng bạc.
Tuy nhiên không biết Lỗ quản sự chỉ mò được ngần ấy hay là nói số bạc còn lại thật được hắn chuyển cho tỷ tỷ hắn rồi, tiếp theo cũng không còn tìm được nữa.
Dương Phóng lập tức hạ lệnh, bảo mọi người nhấc bảy ngàn lượng bạc mới đào ra được này về trụ sở.
"Còn có chỗ ở của hai vị quản sự Nghiêm, Mộc, Trương Đạt, ngươi lập tức dẫn người đi lục soát!"
Dương Phóng trầm giọng nói.
"Vâng, Tiêu sư huynh!"
Trương Đạt ôm quyền hô.
Cả ngày sau đó, quặng mỏ đều trở nên cực không bình tĩnh.
Sau khi Lỗ quản sự biết số bạc mà chính mình vất vả giấu được đều bị Dương Phóng đào ta toàn bộ thì tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng nghĩ tới bản thân mình đang bị trúng kịch độc thế là mạnh mẽ nhịn xuống.
Sắc mặt hắn tái mét, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này vốn chẳng có liên quan gì tới hắn.
Dương Phóng ngay từ đầu cũng không có ý định đi tìm hắn, đều là hai người Mộc Nghiêm kia cứ nhất định phải tìm mình nói tình, lúc này mới góp luôn cả chính mình vào.
Chính hắn bây giờ hận không thể xé sống hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận