Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1057 - Tiên sinh, ngài rốt cuộc đã trở về



Chương 1057 - Tiên sinh, ngài rốt cuộc đã trở về




"Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, theo thời gian trôi qua, các ngươi chắc chắn sẽ có càng ngày càng nhiều người tiến vào thế giới bên kia, mà bởi vì 'sơ hở' mà năm đó được ta tạo ra theo thời gian trôi qua cũng sẽ có càng ngày càng nhiều sinh vật thế giới khác ngẫu nhiên được truyền tống tới."
"Nhưng các ngươi yên tâm, phần lớn sinh vật của thế giới khác đều không có khả năng tới, xem như có tới, qua mấy ngày cũng sẽ bị Đạo Quả thế giới bài xích ra ngoài lần nữa, cho nên nhìn vào mặt tổng thể mà nói thì các ngươi vẫn là an toàn."
Nhìn như hắn đang nói cho nữ tử xuyên không trước mặt nghe, kỳ thực nói cho đám nhân viên nhà nước ở sau bức tường trong suốt đối diện nghe.
"Cái gì gọi nhìn vào mặt tổng thể mà nói, vậy tiền bối có biện pháp nào có thể để cho chúng ta hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ không, tiền bối, người ta van cầu ngươi a."
Nữ tử xuyên không tiếp tục lay động lão giả thần bí, nói với giọng làm nũng, để cho người ta nghe ngán ngẩm cả người.
Lão giả thần bí bị lay trái lay phải, nhưng không chịu nói thêm lời nào nữa.
Đối diện với bức tường trong suốt.
Hơn mười vị nhân viên nhà nước trầm mặc đứng thẳng.
Quan sát một lúc lâu sau cuối cùng mới rời khỏi.
"Hiện tại càng ngày càng xuất hiện nhiều người xuyên không, gánh vác đối với tài chính càng lúc càng lớn, mang tới sự không ổn định cho xã hội cũng càng lúc càng lớn, một mực phong tỏa tin tức như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì, hơn nữa xem như quốc gia chúng ta tiếp tục phong tỏa, một số quốc gia cỡ nhỏ vừa khác cũng đã sắp không chịu nổi rồi."
Một vị lãnh đạo nói với vẻ mặt nghiêm túc, nói ra kết luận trong cuộc họp tổng kết gần đây.
Thành phố Phương chỉ là một thành phố đô thị loại ba nho nhỏ, hiện tại đã xuất hiện 101 người xuyên không.
Mà này còn chưa tính những người đã tử vong.
Những người đã tử vong kia đã có bao nhiêu rồi?
Những thành phố khác tử vong cũng đâu có ít?
Cho nên cứ một mực giấu giếm như vậy căn bản đã không còn phù hợp nữa rồi.
Bây giờ trên thế giới có rất nhiều quốc gia nhỏ, bởi vì đặc quyền dành cho người xuyên không quá lớn, dẫn đến cư dân trong nước phàn nàn, cái chết của người xuyên không gây ra đủ loại nghi ngờ, khiến cho rất nhiều nơi đều rơi vào cảnh lòng người bàng hoàng.
Dù sao cứ cách một đoạn thời gian đều có một số nhóm đông người đột nhiên đột tử, ai mà không sợ cho được?
Hiện tại chính phủ đã dùng đủ mọi loại lý do, thực sự không biết nên dùng lý do gì để giải thích chuyện đột nhiên có nhiều người đột tử như vậy.
"Bất kể như thế nào, hiện tại chắc là vẫn chưa tới thời điểm để cho toàn nhân loại được biết, một khi thả tin tức này ra, khó mà tránh khỏi việc sẽ gặp phải khủng hoảng, tốt nhất có thể thuận theo tự nhiên, chờ cho đến khi quần chúng phát hiện từng chút một!"
Vị lão đạo thứ hai nói.
"Phát hiện từng chút một? Hiện tại chuyện quái vật xuất hiện với tần suất cao như thế, trên mạng đã có rất nhiều người đều quay được video, cộng thêm tin tức truyền ra bên ngoài mạng, hiện tại phần lớn người đều cảm nhận được có gì đó sai sai rồi!"
Vị lãnh đạo thứ ba nói.
"Cảm nhận là cảm nhận, chỉ cần không đạt được sự thừa nhận chính thức từ chính phủ, phần lớn người chắc là đều chỉ thuộc kiểu bảo sao hay vậy mà thôi!"
Vị lãnh đạo thứ hai trước đó mở miệng.
"Thật ra thì nên sớm thả ra một chút cũng tốt, đối với dân chúng cũng có chỗ tốt, ít nhất ở vào lúc gặp phải quái vật, có thể để cho bọn họ được chuẩn bị sớm, không đến mức rơi vào trạng thái bối rối hoảng loạn quá."
"Hay là như thế này đi, lại liên hệ với tổ chức quốc tế một chút, xem bên tổ chức quốc tế có ý gì, nếu như trong phạm vi toàn cầu không thể che giấu nổi nữa thì chúng ta thả tin tức này ra cũng không muộn!"
"Không sai!"
"Có thể thực hiện!"
Những người khác thi nhau gật đầu.
···
Thời gian cứ vậy mà trôi qua.
Sau đó lại là hai ngày trôi qua.
Trong mấy ngày liên tục, bên phía Diệp Huyền ngược lại là không có thêm tin tức mới nào nữa.
Lão giả thần bí bên kia cũng suốt ngày cày điện thoại di động không rời, mặt mũi lúc nào cũng cười toe toét, mỗi ngày sống đều vô cùng thảnh thơi.
Còn về phần Dương Phóng thì giống như mọi lần, chân không bước ra khỏi nhà, vẫn trốn ở trong phòng mà tu luyện, nghiên cứu sự ảo diệu của Thần chủng trong cơ thể.
Cứ như vậy, đảo mắt cái ngày xuyên không đã đến một lần nữa.
0 ngày 0 giờ 9 phút 59 giây.
58 giây.
57 giây.
...
Bên trong Xuân Thu thành, mưa phun rả rích như kim châm.
Mông mông lung lung, tăng thêm một màu sắc mới cho thế giới.
Dương Phóng trên người mặc một chiếc áo bào màu xám, trên đầu ghim một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ, trong tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu vàng sẫm, lặng lẽ bước đi trong mưa phùn, trên người toát ra khí chất độc lập.
Đi qua đường đi, xuyên qua đám người, dần dần đi vào bên trong một phủ đệ rộng lớn.
"Tiên sinh, ngài rốt cuộc đã trở về."
Vừa mới tiếp cận phủ đệ, Lam Vô Kỳ - Hoàng đế Đại Nguyệt đã nhanh chóng chạy tới đón, trong lòng cuối cùng cũng thả được thả xuống một tảng đá lớn.
Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng để chọn vị trí trưởng lão.
Nếu như Dương Phóng mà còn chưa về, hắn thế nhưng là không có nắm chắc có thể tiếp tục chấn nhiếp được đám người Hàn Vô Tà.
Hơn nữa, hắn còn chuẩn bị tiếp tục hoạt động một chút vào đêm nay, thử xem có thể lôi kéo được càng nhiều người hơn hay không.
Nếu không có Dương Phóng hỗ trợ, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân hắn, đêm nay xem như đưa ra chỗ tốt chẳng qua cũng chỉ là bánh bao thịt ném cho chó ăn mà thôi, có đi mà chẳng có về.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận