Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 547: Ngô trưởng lão tìm tới

Quan sát thật kỹ.
Dưới tiếng thác nước ầm ầm, lòng bàn tay trái và phải của hắn chẳng mấy chốc đã trở nên hoàn toàn khác biệt.
Lòng bàn tay trái trở nên rất lạnh, phảng phất như hóa thành một khối huyền băng mang nhiệt độ cực thấp, khiến cho rất nhiều sóng nước rơi xuống đều đông kết lại một cách nhanh chóng.
Tay phải thì trở nên đỏ bừng bừng, thiêu đốt lên ngọn lửa, cho dù là thác nước cuộn trào rơi đập mà xuống cũng không thể dập tắt được ngọn lửa trên lòng bàn tay của hắn, ngược lại còn bị sức nóng làm cho bốc hơi, tràn ngập hơi nước.
"Hàn Băng - Liệt Hỏa kình!"
Trong miệng Dương Phóng hét lớn.
Ầm ầm!
Trong chớp mắt, khí tức toàn thân giống như trèo cao vô hạn, khí tức dâng trào mãnh liệt, trên người hắn có hai luồng khí tức kinh khủng hoàn toàn khác nhau đan xen vào nhau, giống như một con rồng giận dữ đáng sợ, bay vút lên theo ngược dòng thác nước.
Trong nháy mắt, toàn bộ hẻm núi phát sinh ra dao động cực kỳ đáng sợ.
Vô số tia nước nhảy múa lung tung bừa bãi.
Thác nước to lớn giống như xảy ra một vụ nổ vậy, nổ vang ầm ầm.
Không chỉ nước bắn tung tóe mà cả những tảng đá bên dưới thác nước cũng bắt đầu thi nhau nổ tung.
Những mảnh đá vụn trộn lẫn với các loại ám kình nóng và lạnh khác nhau, bay khắp nơi, hơi nước và vụn băng quyện vào nhau, tạo thành một hiện tượng cực kỳ kỳ lạ.
Động tĩnh đáng sợ trong toàn bộ hẻm núi kéo dài vài nhịp thở cuối cùng mới dừng lại.
Trong miệng Dương Phóng thở hổn hển, bàn chân giẫm mạnh, trong nháy mắt bay ngược mà ra vững vàng đáp vào nơi xa, ngẩng đầu nhìn dấu vết kinh hoàng do một đòn toàn lực của mình tạo ra, trong lòng vô cùng kích động. .
Khó có thể tin.
"Viêm Bạo chưởng kết hợp với Băng Liệt chỉ quả nhiên kinh khủng!"
Này cũng trước đó đã có cách biệt một trời!
Căn bản không phải là một cấp độ võ thuật nào cả.
Hắn cũng hoài nghi loại Hàn Băng Liệt Hỏa kình này có phải đã thuộc về Thánh Linh cấp rồi hay không.
Hơn nữa!
Theo một kích này được phát ra, khoảng một phần ba chân khí trong cơ thể của hắn đã được rút đi!
Nói theo một cách khác.
Cho dù bản thân mình ở trạng thái toàn thịnh, loại võ học này nhiều nhất cũng chỉ phát động được ba lần.
Sau ba lần chắc chắn sẽ hao hết chân khí.
"Không thể tưởng tượng nổi, thật sự không thể tin được."
Dương Phóng thì thào.
Không uổng công hơn mười ngày khổ tu này của hắn.
Cuối cùng Băng Liệt chỉ bước đầu đã đạt đến mức có thể phối hợp với Viên Bạo chưởng.
Đúng!
Trong hơn mười ngày qua, hắn hầu như không đi đâu cả, hắn đều tu luyện ở nơi này.
Về phần các loại vật liệu cần thiết, tất cả đều là trưởng lão Thanh Long hội chủ động đưa tới.
Tuy nhiên!
Hơn mười ngày qua cũng làm cho Dương Phóng phát hiện một chuyện khác, trong lòng không thể không chìm xuống.
Đó chính là khoảng thời gian xuyên không của hắn lại kéo dài lần nữa.
Trước đó là 45 ngày thì hắn sẽ trở về một lần.
Nhưng bây giờ đã 52 ngày trôi qua.
Hắn vẫn chưa thể trở về, hơn nữa còn không có bất kỳ dấu hiệu khác thường nào.
Lần này, không biết phải ngây người ở chỗ này mất bao lâu.
Sắc mặt Dương Phóng trầm mặc, hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu khôi phục công lực.
Nửa canh giờ sau.
Nơi xa.
Một bóng người mặc áo bào đên đang bay nhanh giữa khu rừng mà đến, mỗi một bước lướt đi đều có thể lao ra khoảng cách rất xa, chẳng mấy chốc đã rơi vào nơi gần với Dương Phóng.
"Hội trưởng, ta tìm thấy thêm bốn viên Tinh thạch nữa."
Bạch Cảnh Nguyên vừa đáp xuống đã chắp tay mở miệng: "Ngoài ra ..."
Sắc mặt hắn thay đổi, có chút sợ hãi nhìn vào Dương Phóng nói: "Ngô trưởng lão tìm đến."
"Ngô trưởng lão?"
Dương Phóng nhướng mày.
Nguyên Linh giáo!
"Đúng vậy, ngay tại cứ điểm."
"Hắn có giết người hay không?"
"Không có, chỉ nói bảo ngài mau chóng đi tới."
Bạch Cảnh Nguyên lo láng nói.
Dương Phóng không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ.
Đối phương thế mà không giết người?
Chính mình lòe đối phương một đường, chẳng lẽ hắn không tức giận?
Nhưng vào lúc Dương Phóng đang do dự, có nên tiếp tục chạy đi hay không.
Đột nhiên, hai mắt hắn lóe lên, bên tai nghe được tiếng xé gió nhỏ xíu, nhanh chóng tới gần.
Đến thật nhanh!
Sưu sưu sưu sưu!
Nơi xa một bóng người vạm vỡ với mái tóc trắng xám, tốc độ cực nhanh, đang nhanh chóng đến gần nơi này, so với Bạch Cảnh Nguyên vừa rồi quả nhiên nhanh hơn không biết bao nhiêu.
Chẳng mấy chốc, bóng người vạm vỡ đáp xuống vững vàng trên mặt đất.
Thân thể cao lớn, cao chừng hai mắt.
Mái tóc dài trắng xám, áo tím mặc trên người tung bay, lộ ra cơ ngực vạm vỡ, tuy rằng khuôn mặt già nua nhưng ánh mắt đặc biệt có thần, sắc bén kinh người, rơi vào trên người Dương Phóng.
"Tần Thiên Liệt, ngươi thế nhưng là để lão phu thật dễ tìm!"
Ngô trưởng lão của Nguyên Linh giáo thấp giọng nói.
"Ha ha, Ngô trưởng lão, ngài đã tới."
Dương Phóng cười nói.
"Ta hỏi ngươi, Lý Phong chết như thế nào? Trong khoảng thời gian này ngươi chạy cái gì?"
Ngô trưởng lão mở miệng quát lớn.
Dương Phóng thay đổi sắc mặt, sau đó nhanh chóng ôm quyền, trầm giọng nói: "Ngô trưởng lão minh giám, Lý Phong thần sứ là bị tên Tiêu Phóng kia giết chết, đêm hôm đó sau khi ta rời đi, chẳng mấy chốc đã gặp được Lý Phong thần sứ, ngay vào lúc hắn hỏi ta một vài vấn đề, một người mặc bộ áo giáp đen thần bí đột nhiên xuất hiện, xông thẳng vào Lý Phong thần sư, ta thấy chuyện không ổn, vội vàng xuất thủ tương trợ, kết quả một chiêu là bị trọng thương, sau đó người mặc giáp kia lập tức đuổi theo Lý Phong thần sứ, mà ta thì nhanh chóng chạy thoát từ một phương hướng khác, những ngày qua ta lo lắng sẽ bị người mặc giáp giết ta để diệt khẩu, căn bản không dám lộ diện, đành phản dẫn theo người để trốn, cầu Ngô trưởng lão minh giám!"
"Người mặc giáp??"
Giọng nói Ngô trưởng lão chìm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận