Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 562: Quật chết Trần Hồng Ưng

Thiết Ma Chiến giáp!
Thị Huyết Phi phong!
Hai bộ trang bị vừa ra, ánh sáng đen cuộn trào trên người, khí thế bản thân hắn ở trên cơ sở vốn có lại cấp tốc kéo lên một lần nữa, kinh thiên động địa, trong nháy mắt tăng cường lên gấp năm lần.
Thân thể kinh khủng thật giống như trực tiếp được phóng to và mở rộng.
Một cỗ khí tức đáng sợ khó nói thành lời đột nhiên bộc phát trên người Dương Phóng.
"Viêm bạo!"
Dương Phong đột nhiên hét lớn lên một tiếng.
Ầm ầm!
Thân thể của hắn trong nháy mắt biến mất, lập tức xuất hiện ở gần Trần Hồng Ưng, thân thể kinh khủng cao hai mét mười hai mang theo một cỗ lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng được, bàn tay to lớn của hắn được trộn lẫn với lực lượng lôi điện và hỏa diễm, đột nhiên quét về phía phương hướng thân thể của Trần Hồng Ưng.
Khí tức cuồng dã khiến cho thiên địa đều trở nên mơ hồ không ổn định.
Gió lớn nổi lên!
Tròng mắt Trần Hồng Ưng co rụt lại, trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong vô cùng dày đặc từ trên người của Dương Phóng, khiến cho lông tơ trên dưới toàn thân của nàng ta đều dựng đứng cả lên.
"Ưng ấn, mở!"
Trần Hồng Ưng quát lên một tiếng chói tai, tiếng quát to lớn, chân khí trên dưới toàn thân cuộn trào mãnh liệt, khí thế tăng vọt, lại cũng trong nháy mắt bắt đầu cấp tốc tăng lên.
Cùng lúc đó, bàn tay của nàng giơ lên, ánh sáng chói lòa, toàn bộ cánh tay, bàn tay tất cả đều được chân khí nồng đậm bao phủ, giống như đeo vào một đôi găng tay nặng nề vậy.
"Tiêu Phóng, ngươi lấy cái gì để cuồng, phương diện lực lượng, ngươi chính là một kẻ đáng thương!"
Tiếng rống vang lên giận dữ.
Trần Hồng Ưng lần lượt cử động hai cánh tay, chân khí cuộn trào, trên dưới toàn thân đang ngưng tụ khí thế, lập tức hung hăng quét ngang về phía Dương Phóng trước mặt.
Nàng ta không cho rằng lực lượng bản thân lại yếu hơn so với Dương Phóng.
Nói về tốc độ, bản thân mình so kém Dương Phóng.
Nhưng nói về lực lượng thì đối phương kém xa.
Cho dù sử dụng bí kỹ thì lại có thể như thế nào?
Nàng ta cũng có bí kỹ!
Miêu tả thì lâu nhưng diễn biến thì nhanh.
Ầm!
Nổ vang kinh trời, rung chuyển mặt đất.
Mặt đất dưới chân cũng đang nhanh chóng nứt ra, nổ bùng, từng mảnh vụn đất bủng nổ lên bắn tung tóe.
Ánh sáng rực rỡ khác thường từ giữa hai người quét thẳng ra xung quanh, gió mạnh thành từng luồng nhỏ, vù vù chói tai, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Viện chủ Kim Cương viện, Viện chủ Thanh Thành viện ở một bên ánh mắt lạnh lùng, thân thể vội vàng lao nhanh tới muốn chạy tới trợ quyền.
Nhưng thân thể bọn họ vừa mới lao ra thì trên mặt lại biến sắc, đột nhiên dừng lại.
Lộ ra vẻ chấn kinh khó có thể tin nổi.
Chỉ thấy trung tâm của vụ va chạm vừa rồi, ánh sáng tán đi, gió lớn chưa dứt.
Nhưng lại chỉ còn lại có một bóng người.
Cao lớn, vạm vỡ, trên người một bộ giáp đen nhánh dữ tợn, sau lưng có một tấm áo choàng màu đỏ như máu tung bay, chỉ để lộ một đôi mắt ra bên ngoài, lạnh lùng đáng sợ, không chút biểu cảm nào.
Ở trước người hắn, máu thịt nổ tung, mảnh xương vụn tung bay.
Trần Hồng Ưng nguyên bản thì bây giờ mặt mũi đầy vẻ trắng bệch, miệng phun máu tươi, được Dương Phóng một mực nắm vào trong tay, khó khăn run rẩy, một cánh tay tính cả bả vai đã hoàn toàn biến thành sương máu, nửa người đều được máu tươi nhiễm đổ, vô cùng thê thảm.
Nàng ta vào thời điểm này, quả thực vô cùng chật vật.
Giống như là một con gà rừng bị thương, được Dương Phóng nhấc lên một cách tùy ý.
"Hóa ra đỉnh cao mà ta đã từng nghĩ bây giờ cũng chẳng gì hơn thế này."
Dương Phóng phát ra giọng nói nặng nề, trong tay nhẹ nhàng lắc lư thân thể Trần Hồng Ưng.
"Ngươi, làm ta quá là thất vọng!"
Đông đảo con át chủ bài trên người hắn căn bản còn chưa sử dụng!
Theo hắn lắc lư, máu trên người Trần Hồng Ưng rơi xuống càng nhiều hơn, trong miệng kêu thảm cũng càng thê thảm hơn.
Bên cạnh.
Viện chủ Kim Cương viện, Viện chủ Thanh Thành viện, trên mặt hai người đều tràn đầy sự rung động, không thể nào tưởng tượng nổi.
Tình cảnh như vậy mang tới sự xung kích quá lớn đối với bọn hắn.
Để bọn hắn có loại cảm giác giống như đang ở trong mộng cảnh vậy.
Tiêu Phóng, đã trưởng thành đến tình trạng như thế này rồi sao?
"Khụ khụ ... Tiêu Phóng, ngươi chết không được yên lành."
Trần Hồng Ưng ho ra máu và nói một cách đầy khó khăn.
"Thật sao? Mỗi một người ở trước khi chết đều nói với ta như vậy!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Hắn siết chặt cổ Trần Hồng Ưng bằng đôi tay to và rộng của mình, bắt đầu xoay tròn rồi hung hăng đập mạnh xuống đất, giống như xoay một con bù nhìn.
Ầm ầm! !
Toàn bộ mặt đất khu vực này lập tức rung chuyển, xuất hiện một cái hố to thật sâu.
Trong hố to sâu, máu tươi bắn tung tóe.
Mảnh xương vỡ nát, vô cùng thê thảm.
Cái cổ của Trần Hồng Ưng ở dưới sự siết chặt toàn lực của Dương Phóng đã hoàn toàn vỡ nát, máu tươi chảy xuôi, thần kinh đứt gãy, gần như chỉ còn mỗi da bên ngoài.
Bàn tay của nàng còn đang vẫn đang co giật dữ dội, có vẻ như nàng ta vẫn còn chưa chết hẳn.
Nhưng một lát sau cuối cùng cũng là tắt thở.
Không động đậy!
Thân hình cao lớn vạm vỡ của Dương Phóng lại chậm rãi đứng dậy, trên người phát ra âm thanh nặng nề, áo choàng đỏ tươi quét về phía sau lưng, bay phấp phới, hai mắt như thiểm điện nhìn về phía Viện chủ Kim Cương viện và Viện chủ Thanh Thành viện ở cách đó không xa.
"Hai vị Viện chủ, đến lượt các ngươi rồi."
"Xin chỉ giáo!"
Hai vị Viện chủ vẻ mặt kinh hãi, lạnh cả người, quả thực nhìn Dương Phóng giống như nhìn một con quái vật vậy.
Gia hỏa này!
Trở nên hung hãn và hung ác như vậy từ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận