Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 176: Giao dịch với Trần Thiên Dã

Trước hết, bản thân mình ở nơi này cũng gặp phải chuyện, chức vị của hắn không thể được đảm bảo bất cứ lúc nào.
Thứ hai, bên phía Trần Thi Nghiên đang bị Bạch gia bức bách.
Không cần biết chuyện nào cũng đều đủ để cho hắn phải đau đầu.
Trần Thi Nghiên giúp đỡ bọn họ nhiều như vậy, lần này nàng ta gặp nạn, chính quyền làm sao có thể mặc kệ?
Trình Thiên Dã băng qua các con đường và ngõ hẻm, một đường trở về nơi ở, nhẹ nhàng mở cổng sân ra, bước vào phía bên trong.
Một đường đi xuyên qua sân, đẩy cửa phòng ra, bên trong là một mảnh tối đen như mực.
Chỉ có một chiếc Thanh Đồng đăng, đứng ở một bên.
Trình Thiên Dã lấy cây châm lửa ra, nhẹ nhàng thổi một cái, thổi nhẹ rồi thắp lên Thanh Đồng đăng ở một bên.
Chỉ là!
Thanh Đồng đăng vừa mới được thắp sáng lên, Trình Thiên Dã đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng kinh hãi, thân thể nhanh chóng lùi lại, cầm vào trường đao bên hông, quát lên, "Người nào?"
Chỉ thấy sau trước bàn dài của hắn.
Một người mặc trang phục màu đen, trên đầu đeo một chiếc mặt nạ không khuôn mặt ngồi lặng lẽ ở đó.
Giống như đã tới từ lâu rồi.
Ở bên cạnh đối phương còn có một thanh trường kiếm mảnh mai dựa vào đó.
Càng quan trọng hơn chính là!
Vừa rồi khi Trình Thiên Dã vừa mới bước vào cửa, lại hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của đối phương.
Đối phương giống như một mảnh bóng tối ẩn trong hư không vậy
Này quả thực quỷ dị!
Phải biết hắn bây giờ thế nhưng là đã có tu vi Ngũ phẩm sơ kỳ.
Làm sao lại không thể cảm nhận được một chút sự tồn tại của đối phương.
Bóng người màu đen không động đậy, chỉ có một đôi mắt sắc bén xuyên qua bóng tối rơi vào trên người Trình Thiên Dã, trong miệng phát ra giọng nói khàn khàn, "Căng thẳng cái gì? Không phải ngươi đang một mực tìm chúng ta sao?"
"Ngươi. . . Ngươi. . ."
Trình Thiên Dã lộ vẻ giật mình, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những tông tin gần đây.
Hắn chính là cai ngục ở nhà tù, mỗi ngày đều đắc tội với nhiều người đi.
Người mà chính mình muốn tìm cũng nhiều đi.
Đối phương đến cùng là ai?
"Lam tinh!"
Bóng người màu đen nhắc nhở một câu.
Trình Thiên Dã giật mình trong lòng, giống như bí mật lớn lao nào đó bị người điểm phá, thiếu chút nữa thì rút đao động thủ, nhưng đột nhiên phản ứng lại, hoảng sợ nói, "Tổ chức Thiên Thần?"
"Xem như không ngốc."
Bóng người màu đen trả lời với giọng nói khàn khàn.
"Tốt, quá tốt rồi, bằng hữu, bây giờ quốc gia cần quý tổ chức xuất thủ tương trợ, bằng hữu yên tâm, phương diện đãi ngộ mọi chuyện dễ nói, quốc gia sẽ dốc hết toàn lực đáp ứng, nếu như cần nhân viên loại hình gì, quốc gia cũng đều sẽ tiến hành cung cấp, bằng hữu thân là người của thành phố Phương, chắc chắn có tình cảm cực kỳ thâm hậu đối với thành phố Phương và quốc gia ..."
Trình Thiên Dã mừng rỡ, vội vàng nhanh chóng mở miệng, chuẩn bị trước tiên ổn định bóng người trước mắt.
Thật vất vả mới gặp được thành viên của tổ chức thần bí này, hắn nhất định phải hứa hẹn nhiều lợi ích khác nhau.
Chỉ có như vậy, về sau mới có khả năng gặp mặt lần nữa.
Sau đó kết hợp với đại nghĩa quốc gia, chắc là đủ để hoàn toàn chiêu an đối phương.
Chỉ là!
Ánh mắt của bóng người trước mắt lại càng ngày càng lạnh, nhìn thấy vẻ mặt Trình Thiên Dã cứng lại, cuối cùng lời nói cũng dần dần ngừng lại, ngơ ngác nhìn vào bóng người trước mặt.
"Ta không muốn nghe những lời nói nhảm, ta đến đây chỉ có một cái mục đích."
Bóng người màu đen nói với giọng điệu lạnh lùng, cong ngón búng ra.
Một cục giấy trong nháy mắt bay về phía Trình Thiên Dã.
Trình Thiên Dã giơ tay lên chụp một cái bắt được, bắt cục giấy vào trong tay sau đó mở ra xem.
Chỉ thấy ở bên trên đột nhiên viết hai hàng chữ.
"Trùng Tuyến thảo!"
"Hóa Huyết thảo!"
"Đây là?"
"Giúp ta tìm hai thứ này, lại chuẩn bị thêm ba trăm lượng bạc, trong tổ chức sẽ có người giúp các ngươi giải quyết chuyện của Bạch gia."
Bóng người màu đen trả lời với giọng khàn khàn.
"Được, được."
Trình Thiên Dã mừng rỡ.
Bên Trần Thi Nghiên cuối cùng có thể cứu.
Chuyện này hắn phải lập tức báo tin cho Nhậm Quân và Trần Thi Nghiên.
"Đừng cao hừng vội, hai thứ này rất hiếm thấy, nếu như ngươi tìm không thấy thì ta cũng sẽ không động thủ."
Dương Phóng cười lạnh.
"Yên tâm, chúng ta chắc chắn dốc sức đi tìm, chỉ là, bằng hữu có thể xuất thủ trước hay không, xem như là vì quốc gia làm một chuyện, không phải vậy ta lo lắng bên phía Trần Thi Nghiên sẽ bị áp lực tới không chịu nổi."
Trình Thiên Dã vội vàng nói.
"Giao tiền trước rồi mới làm việc."
Dương Phóng nói với giọng điệu khàn khàn, cực kỳ lạnh lùng, nói: "Hai ngày sau ta lại tới tìm ngươi!"
Soạt!
Thân thể của hắn như bóng ma, đột nhiên biến mất trước mặt Trình Thiên Dã, cơn gió quỷ dị cũng lập tức dập tắt ngọn đèn trên Thanh Đồng đăng, trong cả gian phòng lại một mảnh tối đen như mực nữa, đưa tay không thấy được năm ngón.
Trình Thiên Dã kinh hãi trong lòng.
Thân pháp thật nhanh!
Hắn vội vàng lao ra khỏi phòng.
Chỉ thấy trong sân trống rỗng, nơi nào còn có cái bóng dáng kia của Dương Phóng.
Tới lui như quỷ.
Hoàn toàn không nắm giữ được!
Loại thân pháp này quá mức yêu dị.
"Thông Thiên giáo chủ, đó chắc hẳn là Thông Thiên giáo chủ ..."
Trình Thiên Dã rung động nói.
Hắn đã từng từ những người Lam tinh ở nơi định cư Hắc Thiết tụ kia biết được tướng mạo của Thông Thiên giáo chủ, đeo mặt nạ trắng không có mặt mũi.
Gần như không khác gì với người trước mắt vừa rồi.
Chỉ là!
Hắn bỗng nhiên thở dài.
Thế mà không thể mượn được hơi của đối phương.
Đại nghĩa quốc gia ở trước mặt tổ chức này lại không có giá trị bằng một cuộc giao dịch.
"Đúng rồi, trước tiên đi tìm Nhâm đội trưởng và Thi Nghiên để thương lượng."
Trình Thiên Dã hạ quyết tâm, lập tức đi ra ngoài ngay trong đêm.
Mọi mệt mỏi và tâm sự trên người hắn như thể biến mất hết vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận