Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 126: Suy yếu và mệt mỏi

"Cái nơi định cư Hắc Thiết tụ này ở sau khi trải qua kiếp nạn lần này đã hoàn toàn bị phế đi, dựa vào tình huống hiện tại, chúng ta không bằng ở lại nơi này, phối hợp với những người Lam tinh khác, sau đó cẩn thận kinh doanh ở cái nơi định cư này một chút, biến nơi định cư Hắc Thiết tụ này chế tạo thành một cái căn cứ đặc biệt dành cho người của Lam tinh chúng ta, tới lúc đó, lấy thủ đoạn của ngươi và ta còn không phải muốn có cái gì thì được cái đó sao?"
Quách Thiên Khiếu híp mắt lại, nói: "Không cần biết là ở hiện thực hay là ở thế giới bên này, chỉ cần chúng ta nắm giữ mảnh địa bàn này thì cũng có thể gọi gió gió đến, gọi mưa mưa về, thậm chí ngay cả Trình đội trưởng bên kia cũng sẽ ủng hộ việc làm của chúng ta!"
"Chế tạo căn cứ sao?"
Trong đầu Tưởng Khai cũng bắt đầu suy nghĩ một cách nhanh chóng.
Không thể không nói, ý định này quả thực rất không tệ.
Nếu như có thể nắm giữ được nơi định cư này vào trong tay.
Nếu như vậy bọn họ muốn trở thành hoàng đế ở cái nơi đinh cư này thì cũng không phải là chuyện không có khả năng!
Đâu còn cần phải trở về liếm máu trên lưỡi đao nữa?
"Nhưng là cái tên Hành Giả Võ Tòng và Thông Thiên giáo chủ kia khả năng vẫn còn ở nơi đó."
Tưởng Khai nói.
"Ta không cho rằng bọn họ sẽ một mực ở lại nơi này."
Hai mắt Quách Thiên Khiếu ngưng trọng lại, phân tích cẩn thận, nói: "Tính cách của Thông Thiên giáo chủ là thuộc kiểu âm tàn lạnh lùng, không phải loại người từ bi, xem như hắn ở lại thì hắn cũng sẽ không rảnh mà đi quản chuyện của chúng ta, mà Hành Giả Võ Tòng thì làm việc một cách lỗ mãng, lần này hắn lại đạt được Thần chủng thì càng không có khả năng sẽ một mực ở lại nơi này, bởi vì chuyện này chẳng mấy chốc sẽ truyền trở về Bạch Lạc thành, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết hắn đã đoạt được Thần chủng, nếu như hắn còn ở lại nơi này, vậy hắn chính là thằng ngu, cho nên hắn chắc chắn sẽ phải rời khỏi nơi này!"
"Vậy chúng ta quay trở lại đó bây giờ sao?"
Tưởng Khai thử hỏi.
"Chờ một chút đã, chúng ta ở bên ngoài này chờ thêm hai ngày xem sao!"
Quách Thiên Khiếu nói.
"Được!"
Tưởng Khai nghiến răng một cái.
Dù sao trên người bọn họ đều có Tịch Tà ngọc.
Tìm hốc cây trốn ở bên ngoài này hai ngày thì không đến mức có chuyện gì xảy ra!
Đến lúc đó, ngay cả những thi thể kia cũng có thể cùng nhau kiểm tra một chút, biết đâu lại có thể phát hiện ra được một vài thứ nào đó.
Cửa hàng Vạn Xuân.
Dương Phóng một đường chạy như điên mà tới, sau khi xác định không có người theo dõi, lập tức nhảy qua bức tường, chạy trở vào bên trong cái hố mà bản thân mình đã đào ra trước đó.
Hắn nhân lúc bản thân mình còn có thể giữ được sự tỉnh táo, hắn nhét tất cả các thi thể vốn còn lộn xộn ở trong địa đạo sang một bên.
Sau đó nhét bao lớn mang theo bên người vào dưới giường, dấu đi cẩn thận.
Ngay sau đó hắn cũng tháo mặt nạ xuống.
Làm xong tất cả mọi thứ, Dương Phóng cũng không còn chịu nổi được nữa, lập tức kéo một tấm thảm, nặng nề quấn lấy cơ thể, lập tức nằm ở trên giường, rơi vào trạng thái mê man.
Suy yếu và mệt mỏi trước nay chưa từng được trải nghiệm, lập tức bao trùm lấy toàn bộ thân thể của hắn.
Giống như thể ngủ say ngay lập tức vậy.
...
Hai ngày trôi qua.
Vào lúc tuyết lớn ngừng rơi và gió lạnh gào thét dữ dội.
Một số bông tuyết bị gió lạnh thổi bay, thổi thực tiếp dọc theo cửa vào cửa hố chỗ của Dương Phóng bay về phía toàn bộ địa đạo bên dưới.
Khiến cho bên trong địa đạo cũng trở nên ẩm ướt.
Thân thể Dương Phóng bất động, vẫn như cũ ở vào trong trạng thái ngủ say.
Một mực kéo dài đến buổi sáng ngày thứ ba, thân thể của hắn rốt cuộc mới có động tĩnh, ngón tay không bị khống chế co quắp lại, sau đó một đôi mí mắt nặng trĩu cũng bắt đầu dần dần mở ra, môi khô nứt nẻ, lại vừa đói vừa khát.
Hai mắt của hắn nhìn về phía nơi địa đạo ẩm ướt tối tăm.
Ngọn đèn sớm đã bị dập tắt từ lâu rồi.
Trên địa đạo xuất hiện từng tia sáng ngời.
Ngoài ra còn có những giọt nước nhỏ xuống từ vách hang nhỏ xuống dưới.
Dương Phóng cố gắng hết sức để đứng dậy, lại phát hiện toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau, thật giống như thân thể lâu không vận động đột nhiên vận động lại, sinh ra di chứng vậy.
"Ta đây là đã ngủ mê man được bao lâu rồi? Khát quá, đói thật ..."
Dương Phóng thở hổn hển.
Cũng may hắn tỉnh lại kịp thời, không phải vậy có thể sẽ chết khát hoặc chết đói trong lúc ngủ mê man rồi hay không.
Dương Phóng lảo đà lảo đảo đứng dậy, nhanh chóng đi về phía vạc nước ở một bên, dùng bầu nước múc lên một bầu nước dự trữ trước đó đổ vào bên trong mồm của mình.
Ừng ực ừng ực!
Một hơi uống tới hết nửa bầu.
Loại cảm giác khát nước này vẫn còn tồn tại.
Thật giống như không cần biết uống hết bao nhiêu nước đều vẫn sẽ cảm thấy khát nước vậy.
"Chất điện giải bị hỗn loạn."
Khoảng thời gian hắn ngủ mê man chắc chắn rất lâu, không phải vậy sẽ không gặp phải trường hợp như vậy.
Thoáng qua một cái Dương Phóng lại cảm nhận được cơn đói dữ dội.
Hắn ở một bên lấy ra một số thịt dự trữ trước đó, nhặt một thanh trường kiếm rồi đâm xuyên qua, sau đó bắt đầu nhóm lửa ở bên trong hang.
Cũng may trước đó hắn cũng có dự trữ không ít củi khô.
Tuy rằng bề ngoài có hơi ướt một chút, nhưng lớp bên trong vẫn khô ráo.
Dương Phóng từ thi thể cách đó không xa cởi xuống một bộ y phục, sau đó châm lửa đốt, đặt củi khô vào bên trên, sau đó dùng trường kiếm đã đâm xuyên qua miếng thịt lớn, bắt đầu nướng.
Từng miếng mỡ lợn rơi xuống đống lửa kêu xèo xèo, thi thoảng lại bốc lên từng đợt khói trắng.
Dương Phóng nghe thôi mà nước miếng đã chảy ròng ròng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận