Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1178 - Còn có cao thủ?



Chương 1178 - Còn có cao thủ?




Cùng lúc đó, bàn chân Lạc Phong giẫm mạnh một cái, thân thể thon gầy giống như một con chim ưng màu đen, từ khu vực tầng hai đột nhiên lao tới, ánh mắt sắc bén, năm ngón tay cong lại, ngon tay trong nháy mắt được ánh sáng màu đen bao phủ giống như được đúc từ thép ròng mà thành vậy.
Thiên Sát - Tuyệt Tình chỉ!
Hô hô hô hô!
Vừa lên tới chính là chỉ lực dày đặc kinh khủng, giống như gió táp mưa rào, trong nháy mắt bao phủ về phía thân thể Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương hét lớn một tiếng, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm ảnh hóa thành một đạo lưu quang đáng sợ, lập tức nhanh chóng nghênh kích về phía thân thể Lạc Phong.
Phanh phanh phanh phanh!
Hai bên trong nháy mắt đại chiến kịch liệt trong quán rượu.
Từng luồng từng luồng khí mang kinh khủng đáng sợ quét sạch mà ra, khiến bàn ghế trong quán rượu lập tức bắt đầu thi nhau nổ tung.
Tất cả mọi người đang vội vàng né tránh, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Người trẻ tuổi kia là Vân Phi Dương?"
"Phi Vân kiếm - Vân thiếu hiệp?"
"Là hắn, Vân thiếu hiệp cố lên!"
Không ít người trẻ tuổi hô lớn lên.
Phanh phanh phanh phanh!
Trong toàn bộ quán rượu phát ra từng tiếng nổ vang.
Đảo mắt, hai người giao thủ với nhau hơn mười chiêu bất phân thắng bại.
Đột nhiên!
Khu vực tầng hai, lại có một bóng người nhảy tới, nhanh như tàn ảnh, bắt được sơ hở, lập tức hung hăng vỗ mạnh một chưởng về phía lưng của Vân Phi Dương, năm ngón tay đầu biến thành màu vàng sậm.
Vân Phi Dương thay đổi sắc mặt, muốn phản ứng lại nhưng đã quá muộn, đành phải dốc hết chân khí, cưỡng ép tràn vào phía sau lưng, lựa chọn mạnh mẽ chống đỡ.
Ầm!
Âm thanh ngột ngạt, Vân Phi Dương lập tức phun ra máu tươi, thân thể hung hăng bay ra ngoài rơi đập vào phía nơi xa, sau đó lại đứng dậy, trong tay cầm trường kiếm, vẻ mặt trắng bệch nhìn về phía tên cao thủ đánh lén mình kia.
Chỉ thấy bóng người đánh lén mình một chưởng, thân thể khẽ lật người một cái đột nhiên rơi vào nơi cách đó không xa.
Hóa ra là một lão giả có làn da vàng như nghệ, hơi thở đều đặn.
Thân thể dáng dấp cực kỳ hùng tráng.
Đặc biệt là một đôi bàn tay lại càng nở nang và dày dặn.
"Không hổ là Phi Vân Kiếm đại danh đỉnh đỉnh, thực lực quả nhiên không tầm thường, có thể bị một chiêu Đại Lực Kim Cương chưởng của ta vậy mà còn có thể đứng lên, đúng là trong đám người liều lĩnh không thiếu người tài!"
Lão giả kia nói với giọng nặng nề, giống như tiếng chuông nói: "Vân Phi Dương, nếu như ngươi lựa chọn gia nhập vào Diệt Tà minh, lão phu hôm nay cũng có thể tha cho ngươi một mạng, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Phi, tiểu nhân hèn hạ, lén đánh người!"
Vân Phi Dương sắc mặt trắng bệch, hung hăng lao ra.
Lão giả kia sầm mặt lại, mở miệng nói: "Xem ra Vân thiếu hiệp là chủ động muốn chết!"
"Ngang nhiên đối đầu với Diệt Tà minh chúng ta, còn dám nhiều lần nhắc tới cái tên cấm kỵ kia, Vân Phi Dương, cơ hội chúng ta đã cho ngươi rồi thế nhưng là chính ngươi không biết quý trọng, vậy thì cũng đừng có mà trách chúng ta!"
Một lão giả khác bước về phía trước nói với giọng điệu lạnh lùng
Sưu!
Thân hình nhoáng một cái, hắn lần nữa di chuyển với tốc độ cực cao, thân pháp như điện, khí kình rít gào, mười ngón tay dừng cái giống như thép ròng, lóe ra ánh sáng đen nhánh, phát ra tiếng vang.
Lập tức hung hăng chộp về phía điểm yếu của Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương ho ra máu, vội vàng nhấc trường kiếm lên, muốn đánh trả lại lần nữa.
Nhưng vào lúc này!
"Hừ!"
Đột nhiên!
Một tiếng hừ lạnh lùng đáng sợ vang lên bên tai lão giả mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, rõ ràng không có bất kỳ lực lượng nào nhưng lại làm cho hắn có loại cảm giác giống như hồn bay phách lạc, lông tơ dựng đứng cả lên.
Vào lúc này, thậm chí ngay cả chân khí trong cơ thể cũng đột nhiên ngừng vận chuyển.
Có một nỗi sợ hãi chưa bao giờ trải qua và chưa bao giờ cảm thấy lóe lên trong đầu.
Loại sợ hãi này căn bản không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Thật giống như một chiêu này tiếp tục vồ tiếp vậy chính mình chắc chắn sẽ chết một cách vô cùng thê thảm.
Hắn kinh hô một tiếng, da gà nổi lên, không nghĩ ngợi chút nào, thân thể trong nháy mắt lui về phía sau, xuất hiện ở trong góc, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn chung quanh.
"Ai? Vị tiền bối nào ở chỗ này? Là ai?"
Lạc Phong kinh ngạc hét lên.
Tất cả mọi người trong quan rượu hai mặt nhìn nhau
Còn có cao thủ?
Vân Phi Dương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía bốn phương tám hướng.
Có cường giả đang trợ giúp chính mình?
Là ai?
Vì sao không cảm nhận được gì?
Hoàng lão giả ở bên cạnh Lạc Phong cũng nhướng mày, ánh mắt nhanh chóng quét khắp các phương hướng trong quán rượu, nhưng giống như những người khác, cũng không phát hiện ra điểm khác thường nào.
"Lạc huynh, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Hoàng lão giả kia mở miệng hỏi với giọng điệu trầm xuống.
Đúng vào lúc này!
Thời tiết vốn tối tăm mờ mịt đột nhiên phát sinh thay đổi.
Từng mảnh mây đen kỳ dị nhanh chóng từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, nhanh chóng xuất hiện phía trên bầu trời quán rượu, từng mảnh tia chớp đỏ tươi từ bên trong nổi lên, răng rắc rung động, ẩn chứa từng đợt dao động đáng sợ.
Răng rắc!
Một mảnh tia chớp màu đỏ ngòm lập tức bổ xuống, lập tức đánh cho nổ tung nóc nhà.
Tất cả mọi người giật nảy cả mình, hét lên kinh ngạc, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Dương Phóng đứng ở chính giữa quán rượu, cau mày lại, thân thể trở nên mơ hồ, chập chờn giữa ảo và thực.
Khoảnh khắc này!
Cuối cùng tất cả mọi người đều thấy được thân thể của hắn.
"Đó là ai?"
"Có người?"
"Làm sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một người?"
"Tia chớp màu đỏ ngòm, bầu trời đánh xuống tia chớp màu đỏ ngòm!"
Rất nhiều người kinh hoảng kêu to.
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận