Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 302: Chẳng lẽ mình giống như bọn họ?

A!
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết yếu ớt phát ra từ sâu trong khu rừng rậm rạp.
Được Phong luật của Dương Phóng bắt được truyền vào trong tai của hắn.
Hai mắt hắn ngưng trọng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía khu vực nơi phát ra tiếng hét.
Có người?
Là Nhậm Quân, Trình Thiên Dã và những người khác sao?
Hay là những người khác?
Dương Phóng trong lòng cuộn trào mãnh liệt, một lát sau vẫn là quay người rời đi, lao nhanh về phía phương hướng nơi xa, một bước cũng không dừng lại.
Không cần biết là ai, hắn bây giờ không nên lộ diện.
Thực lực của hắn còn chưa khôi phục lại.
Nhỡ đâu gặp phải nguy cơ đáng sợ nào đó vậy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Sau khi trở lại sơn động, Dương Phóng cảm thấy không an toàn, sau khi đặt tất cả những thứ hắn tìm được hôm nay xuống, lập tức chạy đi bê một tảng đá to lớn lên, một mực chặn cái cửa sơn động lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hy vọng có thể trở về thế giới hiện thực sớm một chút ..."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Kinh nghiệm hắn dành được trong 15 ngày ở thế giới hiện thực, cũng có thể tăng tốc độ phục hồi vết thương của hắn.
Chỉ tiếc.
Dương Phóng bây giờ cũng không nhớ rõ là mình đã xuyên không được bao lâu.
Trước đó hắn còn một mực ghi nhớ ở trong lòng, nhưng sau một lần hôn mê, thời gian đã hoàn toàn rối tung lên.
Bằng không hắn còn có thể tính toán thời gian một chút.
Dương Phóng cầm Tử Lăng thảo lên, nhét vào trong miệng của mình, sau khi nhai vài miếng thì nuốt vào trong bụng, sau đó khoanh chân ngồi ở trên mặt đất vận chuyển chân khí.
Một đêm bình yên vô sự.
. . .
Đến ngày hôm sau.
Dương Phóng lại bước ra khỏi hang động, trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
Ba cây Tử Lăng thảo để cho thương thế của hắn được chứa trị thêm một phần nữa.
Tu vi từ Thất phẩm sư kỳ khôi phục tới Thất phẩm trung kỳ.
Điều này làm cho hắn mơ hồ nhìn thấy được một tia hy vọng.
Nếu như có thể tìm được đầy đủ dược liệu, có lẽ không mất tới nửa tháng là hắn đã có thể khôi phục lại hoàn toàn.
Dương Phóng tiếp tục nghiêng tai lắng nghe, tiếp tục phát động Phong luật
Sa sa sa. . .
Trong nháy mắt, làn gió bên tai phảng phất hóa thành tinh linh trong không trung, truyền hết mọi động tĩnh ở xa xa vào trong tai của hắn.
Dương Phóng ngưng trọng lại, lại cảm nhận được áp lực khó tả.
Động tĩnh hôm nay còn muốn lớn hơn so với hôm qua.
Nơi xa lại truyền đến tiếng giao thủ.
Tất cả điều này cho thấy rằng, mảnh khu vực này có người ngoài!
Hơn nữa âm thanh của loại giao thủ kia không hề yếu.
"Không phải của Nhậm Quân, Trình Thiên Dã, loại dao động này ít nhất phải là cao thủ Thất phẩm trở lên ..."
Dương Phóng trong lòng ngưng trọng.
Bọn họ cũng là tới từ Bạch Lạc thành sao?
Hay là người bản địa ở gần đây?
Sau khi Dương Phóng ở trong sự do dự ngắn ngủi, hắn quay trở về hang động, sau khi xác nhận lại rằng mình đã cất giấu cẩn thận những thứ trước đó, hắn lập tức chạy ra ngoài và tránh đi động tĩnh nơi đó.
Bây giờ hắn cần phải tăng tốc độ khôi phục thương thế mới được.
Trên dọc đường đi.
Dương Phóng vẻ mặt kinh nghi, dừng bước.
Mấy bộ thi thể thảm không nỡ nhìn nằm ở chỗ này, trên người mặc trang phục màu sắc khác nhau, hai mắt mở to, toàn thân là máu, chết không nhắm mắt, đều không ngoại lệ, tất cả đều là bị lõm ở ngực, nội tạng cũng lòi cả ra ngoài.
Đây là bị người đấm mạnh mà chết!
Hơn nữa những thứ trên người của những người này đều đã biến mất.
Hiển nhiên là đã từng được người lục soát.
Trong lòng Dương Phóng nặng trĩu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Dưới sự cố tình trốn tránh của Dương Phóng, mọi chuyện đều có kinh nhưng không nguy hiểm.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn chắc chắn.
Trong khu rừng này có không ít cường giả.
Có vẻ như tất cả họ đã đến đây trong hai ngày gần đây.
Điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu.
"Bọn họ là đến để tìm kiếm dược liệu sao?"
Dương Phóng cau mày lại.
Chẳng mấy chốc hắn khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa mà nhìn về phía Tử Lăng thảo trong tay của mình.
Hôm nay vận khí xem như không tệ.
Nhặt được bảy gốc.
Sau khi luyện hóa toàn bộ chắc là có thể khôi phục đến Bát phẩm sơ kỳ đi ...
Ở khi Dương Phóng ăn dược liệu vào, lúc tiến hành luyện hóa.
Đột nhiên!
Có một đợt bùng cháy nóng rực không thể diễn tả xuất hiện ở trên cánh tay trái của hắn.
Hai mắt Dương Phóng đột nhiên mở ra, hai mắt sáng lên nhìn về phía cánh tay trái.
0 ngày 0 giờ 9 phút 55 giây.
"Sắp trở về."
Đầu óc hắn đột nhiên cảm thấy thư thái.
. . .
Tại thành phố Phương.
Bên trong một gian phòng.
Ừng ực! Ừng ực! Ừng ực!
Dương Phóng từng ngụm từng ngụm uống cạn sạch nước trong cốc, chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Hắn cầm điện thoại di động lên quan sát lần nữa.
Điện thoại rung lên, đủ loại tin nhắn liên tục xuất hiện.
Ở sau khi lão Ngô điểm danh nhanh chóng thống kê, lập tức tiến hành cấm ngôn tất cả các thành viên trong nhóm.
"Được rồi, tất cả mọi người không được thảo luận, đi ngủ cho thật ngon đi, chờ thông báo vào ngày mai!"
Một tin nhắn được gửi ra @ tất cả mọi người.
Trong nháy mắt, trong nhóm yên tĩnh toàn diện.
Dương Phóng khẽ nhíu mày.
Từ vừa về tới, hắn ngay lập tức nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Bạch Trạch vực. . ."
Đây là tin nhắn được gửi tới từ mấy thành viên trong nhóm.
Có một số thành viên nói, bọn họ vào đêm hôm đó được chùm ánh sáng màu xanh bao bọc lại, sau đó thì trời đất quay cuồng, mất đi ý thức, vừa tỉnh dậy đã lập tức xuất hiện ở bên trong Bạch Trạch vực ...
Chẳng lẽ mình giống như bọn họ?
Cũng ở Bạch Trạch vực rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận