Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 321: Ồ? Có nguy hiểm hay không?

"A, ngươi sai rồi, không phải cướp của người giàu chia cho người nghèo, mà là cướp của người giàu chia cho chúng ta."
Một người xuyên không tới từ thành phố Nam khác nở ra nụ cười tươi, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vàng bạc trước mặt lên rồi lại chậm rãi thả ra, lắng nghe tiếng kêu mỹ diệu khi vàng bạc va chạm vào nhau.
Thật ra thì vàng bạc cũng chỉ là thứ yếu!
Chủ yếu là dược liệu và bí tịch!
Sau khi bí mật gia nhập vào Diệt Tà minh, mỗi người bọn họ đều lập tức lấy được tâm pháp Linh cấp.
Chuyện này trước kia là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thời điểm trước kia, ngoại trừ tu vi đạt tới Lục phẩm đỉnh phong thì mới được truyền thụ, ở dưới mọi tình huống khác, căn bản sẽ không được truyền thụ.
"Vì người giàu bất nhân, chúng ta tự nhiên phải cướp giàu!"
Ngải Bá Đặc nói với giọng điệu bình đạm, mở miệng giải thích, "Hy vọng các ngươi luôn luôn ghi nhớ tôn chỉ của Diệt Tà minh chúng ta, Diệt Tà minh diệt không chỉ có Tà Linh mà còn là tất cả mọi việc ác trên đời, tiêu trừ sự bất công trên thế gian, sáng lập trật tự mới một lần nữa, đây mới là mục tiêu chân chính của chúng ta chứ không phải vì một số tiền mà đánh mất bản chất của mình!"
Hắn là một trong hai người dẫn đội lần này, ngày bình thường đảm nhiệm công việc tẩy não, tu vi chính là Thất phẩm trung kỳ.
Một người khác cùng dẫn đội với hắn tên là Cái Á.
Cũng là một thành viên trong tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế.
Cũng có tu vi Thất phẩm.
"Không sai, tiêu trừ bóng tối của thế giới, sáng lập trật tự mới!"
"Nhưng cứ như vậy, nhỡ đâu tin tức lại truyền vào trong tai của mấy người Nhậm đội trưởng có thể ..."
. . .
Không ít người lộ ra vẻ lo lắng.
"Người có chí riêng, xem như Nhậm đổi trưởng biết thì lại có thể thế nào? Chẳng lẽ ở thế giới bên này hắn còn có thể cưỡng ép quản lý được các ngươi sao?"
Ngải Bá Đặc bình tĩnh nói.
"Này cũng sẽ không!"
Chu Võ Lục phẩm đỉnh phong khẽ lắc đầu.
Nhưng là sau khi trở về thế giới hiện thực thì chỉ sợ phiền phức sẽ không nhỏ.
Dù sao bọn họ trên danh nghĩa đều là thành viên của tổ tác chiến đặc biệt, làm chuyện vô tổ chức vô kỷ luật, vi phạm mệnh lệnh cấp trên như thế nhỡ đâu truy cứu tới thì không dễ giải thích ...
"Các ngươi yên tâm, sớm muộn cũng có một ngày ở sau khi các ngươi đạt tới cảnh giới Thất phẩm, Nhâm đội trưởng sẽ biết lựa chọn của các ngươi là chính xác!"
Ngải Bá Đặc mở miệng mỉm cười.
"Không sai!"
Mọi người rất tán thành, thi nhau bỏ đi lo nghĩ, nở ra nụ cười tươi.
Mắt thấy mọi người đã được giải khai khúc mắc, Ngải Bá Đặc lập tức nhếch miệng lên.
Xong rồi!
Đám người này đã hoàn toàn không trở về được ...
Kẹt kẹt!
Cửa phòng mở ra.
Một bóng người khác đi vào từ bên ngoài, sau khi nhìn thấy đống tài vật trên bàn thì hai mắt sáng lên, cười nói: "Xem ra thu hoạch lần này của các ngươi cũng không tệ lắm!"
"Cảnh sát Cái Á, ngươi đã đến!"
"Lần này mang đến tin tức tốt gì?"
Chu Võ cầm đầu những người xuyên không thành phố Nam thi nhau quay đầu, mở miệng cười nói.
Ngải Bá Đắc cũng nở ra nụ cười mỉm, nhìn về phía Cái Á.
"Quả thực có tin tức!"
Cái Á là một người dáng vẻ đại thúc hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo sâu, lúc cười lên cái vết sẹo kia vặn và vặn vẹo trông giống như con rết, nói:
"Vừa mới nhận được tin tức, đám cường giả trước đó tiến vào Dược Vương cốc hiện tại sắp lần lượt đi ra, trên tổ chức đã phía lượng lớn cao thủ tiến đến tiếp ứng, đồng thời chuẩn bị động thủ đối với Liệt Diễm bang, tuy nhiên các ngươi cũng không cần suy nghĩ, thực lực của các ngươi quá yếu, căn bản không có khả năng tham gia hành động, nhưng là, nếu như các ngươi muốn đi xem một chút thì ngược lại ta thật ra có thể mang theo các ngươi đi tới xem một chút."
Cái Á nở nụ cười.
"Ồ? Có nguy hiểm hay không?"
. . .
"Yên tâm, có ta và Ngải Bá Đặc quan sát, sẽ không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa, lần hành động này sẽ gặp được rất nhiều cao thủ của tổ chức, là một cơ hội trải nghiệm hiến có khó được!"
Cái Á cười nói.
"Vậy thì được, nếu như không có nguy hiểm gì thì có thể đi xem!"
"Không sai!"
Một đám người xuyên không thành phố Nam chớp động đôi mắt, tràn đầy vẻ mong đợi.
. . .
Khoảng thời gian trôi qua.
Lại hai ngày trôi qua.
Ở trong thôn xóm hoang tàn.
Bức tường, nóc nhà, giường, tất cả đều đã đổ nát không còn hình dáng, tràn ngập mùi mục nát khó diễn tả.
Bên trong một căn phòng khá rộng rãi.
Dược vật trong vại nước phát ra tiếng ùng ục ùng ục, sủi bọt liên tục, dược tính cường đại bên trong đang được thân thể Dương Phóng hấp thu từng chút một.
Để thuận tiện cho việc tu luyện, mấy ngày trước hắn đã cởi chiến giáp ra, đặt ở một bên, lộ ra cơ bắp cường tráng vạm vỡ.
Bây giờ đã là ngày thứ sáu.
Theo một phần thuốc tắm Huyền Vũ Chân công cuối cùng sử dụng hết, đôi mắt Dương Phóng đột nhiên mở ra, bóng loáng lóe lên.
"Huyền Vũ Chân công tầng thứ bảy, cuối cùng đã đạt tới Cửu phẩm trung kỳ ..."
Hắn nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí bẩn, nhìn về phía bảng thông tin lần nữa.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian sáu ngày này hắn cũng không chỉ có chút thành tựu này.
Ngoại trừ việc tu vi đạt tới Cửu phẩm trung kỳ ra thì trong mấy ngày qua cũng đang tu luyện tuyệt học của Cảm Ứng môn.
Không chỉ có Cảm Ứng quyết tiến thêm một tầng, đạt tới tầng thứ hai.
Ngay sau đó hai loại võ kỹ huyền diệu của Cảm Ứng môn là âm Sát kiếm, Thất Tình quyết cũng đều đã lần lượt tiến vào tầng thứ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận