Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 64: Kiếm tháp

"Như vậy a. . ."
Dương Phóng suy nghĩ, nói: "Được, đa tạ chưởng quỹ!"
Sau đó hắn vẫn là mua ở chỗ của đối phương một bình Hạc Đỉnh hồng và Tỳ Sương, lại tiêu thêm 500 văn tiền.
Sau đó, Dương Phóng trở về cửa hàng và chuyên tâm vào việc tu luyện hàng ngày của mình.
Sau khi trở về, hắn trực tiếp tập trung vào việc tu luyện nội lực và bộ pháp, cố gắng luyện bộ pháp đến cảnh giới đăng đường nhập thất càng sớm càng tốt, như vậy sau này khi gặp phải biến cố thì cũng sẽ an toàn hơn nhiều.
Ngoài đó ra, hắn cũng bắt đầu nghiên cứu phương pháp phát động ám khí.
Suy cho cùng hắn có bảng thông tin độ thành thạo, chỉ cần liên tục phát động ám khí, sớm muộn gì cũng có thể đạt tới tình trạng bách phát bách trúng.
Về phần phương diện y học thì hắn dành thời gian đi thỉnh giáo đại phu ở cửa hàng, đặc biệt hỏi ý kiến ​​một số loại dược vật có độc tính cao.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian của ba ngày này, những khuôn mặt xa lạ xuất hiện ở nơi định cư càng ngày càng nhiều, các loại tài nguyên bị cướp cũng càng lúc càng nhanh, gần như tất cả mọi thứ đều đang tăng giá, nhất là giá gạo lập tức tăng lên tới tận 50%.
Ngay cả những vụ giết người vào ban đêm cũng bắt đầu tăng dần.
Thời điểm kinh khủng nhất chính là có hai cao thủ không biết có phải là Ngũ phẩm hay không giao thủ với nhau tạo ra ảnh hưởng rất lớn, làm bang phái và cư dân gần đó tất cả đều bị quấn vào trong đó, tử thương tưới hơn mười người.
Mà từ sau khi đi ra ngoài mua sắm nhứng thứ cần thiết đó, Dương Phóng là không còn bước chân ra khỏi cửa.
. . .
Vạn Phúc thương hội.
Trong sảnh rộng rãi.
Thi thể của Vương Đông Lai vẫn còn chưa được chôn cất, còn đang được đặt ở bên trong quan tài, được bao quanh bằng lụa trắng, mỗi ngày đều có người hầu gác đêm trông coi.
Sắc mặt Hội trưởng Vương Thiết Sinh tái mét, nhìn vào một người đàn ông mặc áo bào màu xanh trước mặt.
Người đàn ông mặc áo bào xanh này là một vị thần phán quyết nổi tiếng trong nơi định cư, danh xưng không có vụ án nào mà hắn ta không thể giải quyết được, bởi vậy mà Vương Thiết Sinh phải bỏ ra cái giá cao tới hai mươi lượng bạc mới có thể mời được hắn ta về đây.
"Vương hội trưởng, đây chắc là quý công tử bị người sát hại, ngươi cũng biết, trong thành gần đây càng ngày càng xuất hiện nhiều cao thủ xa lạ, ngoại trừ bọn họ ra thì đoán chừng không có người nào lại đi hạ thủ đối với quý công tử cả."
Người đàn ông mặc áo bào xanh nói, "Cộng thêm hộ vệ bên cạnh quý công tử đều chết dưới loại khoái kiếm (kiếm nhanh), điều này càng làm cho suy đoán trở nên chính xác hơn, theo như ta được biết, trong các thế lực tới đây lần này, cường giả bên trong 'Kiếm tháp' chính là lấy khoái kiếm và trọng kiếm (kiếm nặng) mà nổi tiếng, hơn phân nửa có khả năng là quý công tử ở trong lúc vô tình va chạm với họ, lúc này mới bị bọn họ giết một cách tùy tiện như vậy!"
"Kiếm tháp!"
Thần sắc Vương Thiết Sinh trở nên khó coi.
Bản thân hắn đường đường là Hội trưởng của một thương hội lớn, hắn tự nhiên từng nghe nói tới cái thế lực này.
Thế lực này cực kỳ khủng bố, không giống với nơi địa phương nhỏ này của bọn họ, đó là một thế lực thực sự lớn, đến từ một tòa thành trì cực kỳ to lớn.
Trong thế giới này, những thế lực có thể giành được chỗ đứng ở một số thành trì thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Chỉ có những kẻ có thực lực yếu kém mới có thể lựa chọn đặt chân ở những nơi định cư như thế này.
'Kiếm tháp' thu đồ, sẽ lấy tư chất của đệ tử làm đầu, từ nhỏ sẽ chia thành hai nhóm, một nhóm tập trung tu luyện khoái kiếm, một nhóm thì tập trung tu luyện trọng kiếm.
Hắn không nghĩ tới người của thế lực này thế mà lại tiến vào nơi định cư của bọn họ, còn giết chết con của hắn?
"Nhưng có chứng cớ gì có thể chứng minh được là do Kiếm tháp gây ra không?"
Trên mặt Vương Thiết Sinh lộ ra vẻ không cam lòng.
"Không có chứng cứ cụ thể, nhưng quý công tử sớm không bị ngộ hại, muộn không bị ngộ hại, hết lần này tới lần khác lại bị hại vào đúng lúc này, như vậy còn chưa đủ để nói rõ điều gì sao?"
Người đàn ông mặc áo bào xanh mở miệng nói.
Vương Thiết Sinh hít vào một hơi thật sâu, thân thể lảo đảo, cảm thấy vô cùng bất lực.
Xem như biết con của hắn là chết dưới kiếm của cường giả Kiếm tháp thì hắn cũng làm sao dám đứng ra báo thù?
"Ngươi đã nghe thấy chưa? Là Kiếm tháp, ngươi còn không lập tức phái người đi tìm, tìm ra tất cả những người của Kiếm tháp kia, ta muốn chém bọn họ thành muôn mảnh, phanh thây xẽ xác!"
Người đàn bà bên cạnh khóc tới sưng đỏ cả mắt, gào thét điên cuồng, nắm lấy cánh tay của Vương Thiết Sinh, lắc lư không ngừng.
Vương Thiết Sinh cảm thấy cay đắng trong lòng.
Trả thù Kiếm tháp sao?
Xem như hắn dốc hết toàn bộ lực lượng của thương hội vào đó, người ta cũng có thể tiêu diệt bọn họ một cách dễ dàng.
"Đủ rồi, đừng có nói gì nữa!"
Vương Thiết Sinh dùng sức hất ống tay áo một cái, đẩy người đàn bà đó ngã xuống trên mặt đất
Người đàn bà đó lập tức va vào chiếc quan tài ở bên cạnh, mắt lộ vẻ không thể nào tin được mà nhìn về phía Vương Thiết Sinh, cất giọng quát lớn lên, "Vương Thiết Sinh, con của ngươi chết rồi mà ngươi còn không báo thù cho con của ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi cái thứ hèn nhát này, năm đó ta bị mù mắt hay sao mà đi gả cho ngươi cái tên khốn kiếp này, ngươi trả lại mạng con ta cho ta ..."
"Hì hì, Bích Thủy sư tỷ, thật đúng là trùng hợp, chúng ta vừa tới đã nhìn thấy một chuyện như vậy. . ."
Đột nhiên, một tràng cười sảng khoái từ ngoài cửa truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận