Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 247: Dựa vào các ngươi?

"Bằng hữu, các trưởng lão của Huyền Vũ tông chẳng lẽ đều đã chết hết rồi?"
Dương Phóng nhịn không được mà hỏi.
"Sao có thể chết hết được?"
Người áo đen kia mở miệng mắng, "Trưởng lão Huyền Vũ tông từng tên đều tinh đến giống như thỏ, sớm đã cuốn lấy tài phú mai danh ẩn tích rồi, dù sao vào lúc ban ngày khi Hắc Long quân dọn dẹp thi thể, chỉ phát hiện ba bộ thi thể trưởng lão, các trưởng lão còn lại tất cả đều đã biến mất không thấy gì nữa."
"Như vậy a ..."
Dương Phóng nhíu mày.
"Mọi người, ở trên người ai có Tịch Tà ngọc, ta có thể mua với giá cao."
Bỗng nhiên, một người áo đen cách đó không xa mở miệng ra hỏi lớn, lời nói truyền vào trong tai của mọi người.
"Mua Tịch Tà ngọc ở chỗ này, ngươi ngốc hả?"
"Đúng vậy, cho dù có người có thì ai sẽ lấy ra bán!"
"Ta có, tám mươi lượng một khối, muốn hay không!"
. . .
Trong đám người thế mà thật sự có người trả lời.
Rất nhiều người áo đen đưa mắt nhìn lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cái tên này điên rồi?
Dám bán tám mươi lượng?
Dương Phóng cũng là giật mình trong lòng.
Lại lên giá?
"Bằng hữu, ngươi thật sự có Tịch Tà ngọc sao?"
Người áo đen cách đó không xa cất bước đi tới, đi về phía tên người áo đen báo giá ra kia, trầm giọng nói, "Tuy nhiên tám mươi lượng thì quá đắt, giá thị trường bây giờ mới bảy mươi lượng, cái giá này của ngươi có hơi cao tới không hợp thói thường."
"Có muốn mua hay không, ta chỉ bán với cái giá tiền này."
Người áo đen báo giá kia nói với giọng điệu lạnh lùng, khoanh hai tay lại, nói: "Với cả, ngươi cũng biết là giá thị trường, giá thị trường đặt là bảy mươi lượng, nhưng bảy mươi lượng ngươi thật có thể mua được sao?"
"Bằng hữu, ngươi có mấy khối Tịch Tà ngọc?"
Người áo đen đối diện hỏi.
"Chỉ có một khối, muốn hay không?"
Người áo đen báo giá lạnh lùng nói.
. . .
"Thế này đi, bảy mươi lăm lượng được không?"
Người áo đen đối diện cắn răng một cái, mở miệng hỏi.
Người áo đen báo giá khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát, dùng sức gật đầu nói: "Được, lấy tiền đi!"
Trên người hắn hiển nhiên không chỉ còn một khối Tịch Tà ngọc, chuẩn bị phát tài một khoản tiền nhỏ.
Những người áo đen còn lại thi nhau xôn xao.
Thật thành giao?
Tịch Tà ngọc đắt nhất từ trước tới nay!
Mặc dù các cửa hàng lớn đặt là 70 lượng, nhưng quan trọng là bọn họ có hàng bán hay không ...
Cách đó không xa, Dương Phóng ánh mắt chớp động, bình tĩnh nhìn vào tất cả.
Trước đó hứn còn đang suy nghĩ xem, chợ đen không mở ra thì bán Tịch Tà ngọc như thế nào.
Hiện tại xem ra, phương pháp tốt như thế ...
"Mọi người, ta cũng có Tịch Tà ngọc, còn có người nào muốn mua không?"
Dương Phóng đột nhiên mở miệng nói với giọng khàn khàn.
Mọi người lại nhịn không được mà thi nhau quay đầu.
Người áo đen mua Tịch Tà ngọc trước đó cũng là vẻ mặt khẽ giật mình, mở miệng hỏi, "Ngươi có bao nhiêu?"
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
"Ba cái được không?"
Người áo đen kia vội vàng hỏi.
"Được."
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn, nhìn về phía mọi người trước mặt, "Còn những người khác thì sao muốn không?"
Mọi người thi nhau giật mình.
Trên người gia hỏa này xem ra tích trữ không ít?
"Ngươi chuẩn bị bán bao nhiêu tiền một khối?"
Có người mở miệng hỏi, muốn mua.
Dù sao một khối Tịch Tà ngọc bây giờ quá không an toàn.
Đối mặt với Tà Linh chạy theo thành bầy, một khối Tịch Tà ngọc không chỉ không mang lại tác dụng trừ tà, ngược lại còn có thể chủ động dẫn Tà Linh tới.
Tốt nhất nên mang theo ba khối trên người.
"Giống như hắn, 75 lượng là được."
Dương Phóng chỉ vào người trước đó rồi tiến hành trả lời.
Mọi người xôn xao.
"Quá đắt."
"Đúng vậy, mua không nổi mua không nổi."
. . .
"Bằng hữu, ngươi thật có ba khối, ta muốn."
Người mua Tịch Tà ngọc trước đó nhìn vào Dương Phóng, mở miệng nói, "Hiện tại có thể giao hàng chưa?"
"Vậy chưa được."
Dương Phóng khẽ lắc đầu, "Hai ngày sau đi, vào buổi tối hai ngày sau, những ai muốn Tịch Tà ngọc thì chờ ta ở đại điện Huyền Vũ tông chỗ này, đương nhiên, ta hy vọng mọi người cũng tuyên truyền giúp ta, nếu có những người khác muốn mua Tịch Tà ngọc nhưng không có con đường, tất cả đều có thể tới."
Trong lòng mọi người kinh nghi, thi nhau nhìn về phía Dương Phóng.
Gia hỏa này đến cùng có bao nhiêu hàng?
Sau khi Dương Phóng nói xong cũng không có ở lâu thêm, lập tức lựa chọn rời đi.
Thành thật mà nói, loại hành vi để lộ trên người có nhiều Tịch Tà ngọc này cũng không phải là một hành động sáng suốt!
Tuy nhiên, đây thực sự là cách tốt nhất để bán Tịch Tà ngọc.
Cho dù hợp tác với các cửa hàng lớn, chỉ sợ rằng cũng không bằng chính bản thân mình tự mình đi bán.
Nhược điểm duy nhất là khảo nghiệm tiếp theo sẽ rất nặng.
Ví dụ như ....!
Trên đường núi, thân hình Dương Phóng dừng lại, hai mắt chuyển lạnh, mở miệng lạnh lùng nói với đằng sau, "Mấy vị, một đường theo tới cũng là lúc nên dừng lại đi thôi, thật muốn đi đến một bước kia sao?"
"Hắc hắc. . ."
Một tràng tiếng cười lạnh vang lên từ đằng sau hắn.
Ba người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen, đeo mặt nạ, trong tay cầm binh khí, từ sau những tán cây cao lớn đi ra.
Đôi mắt hờ hững lạnh lùng vô tình nhìn về phía Dương Phóng.
Ba người bọn họ có chiều cao không thấp, tất cả đều trên 1m85, có đặc điểm rất sâu của người Bạch Lạc thành.
"Bằng hữu, chúng ta cũng không muốn làm ngươi khó xử, chỉ là muốn cầu mấy khối Tịch Tà ngọc để sử dụng, hy vọng bằng hữu không nên keo kiệt."
Một người đàn ông to lớn mặc đồ đen đứng đầu mỉm cười.
. . .
"Không sai, mọi người sống cũng đã không được dễ dàng rồi, bằng hữu xem như tặng cho chúng ta mấy khối thì có làm sao đâu? Xem như mọi người kết giao bằng hữu, thế nào?"
Một người đàn ông to lớn mặc áo đen khác cười nói.
"Thật sao?"
Dương Phóng ánh mắt lãnh đạm, nói với giọng khàn khàn: "Dựa vào các ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận