Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 255: Tại hạ là một tên đại phu

Thi thể vị cao thủ Bát phẩm kia đã được người phát hiện ra vào ban ngày.
Là một tên tán tu có được thực lực cực mạnh ở trong thành.
Được xưng là Câu Hồn trảo - Đinh Giải, thành danh đã lâu.
Hắn cũng không phải là người bản địa của Bạch Lạc thành, từ rất lâu về trước hắn chính là người chạy nạn từ Đại Hoang vực tới đây để tị nạn, ở trong Bạch Lạc thành cũng đã được nhiều năm, tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn có thu một vài tên đồ đệ, nhưng trên cơ bản chưa có tên đồ đệ nào từng chiếm được chân truyền của hắn.
Mấy ngày trước khi Phủ Thành chủ làm loạn, Đinh Giải may mắn sống sót.
Nhưng lại để cho người ta không nghĩ tới chính là, tối hôm qua hắn lại bị người giết chết.
Bởi vì hắn cũng không có được mấy tên đệ tử chân truyền, cho nên ngay cả thi thể cũng không có người chăm sóc, cho tới ban ngày ngày hôm nay còn đang nằm lẻ loi trơ trọi trong núi rừng, điều này khiến vô số người bàn tán và kinh ngạc.
. . .
Bên trong gian phòng.
Gió lớn gào thét, rít gào dữ dội.
Sáng sớm ra, Dương Phóng đã tiếp tục tu luyện Thập Tự quyền.
Trọng chưởng và Tích Sơn đao của hắn vào hai ngày trước luân phiên đều được hắn đột phá đến tình trạng tầng thứ hai 460/1200 và tầng thứ hai 300/1200.
Mà Thập Tự quyền thì cũng sắp được hắn tu luyện đi vào tầng thứ ba, đang dừng ở tầng thứ hai 1100/1200.
Chẳng cần mất bao lâu nữa là có thể tu luyện Thập Tự quyền đến cảnh giới tầng thứ ba.
Thập Tự quyền tầng thứ ba sẽ có uy lực càng cường đại hơn.
Phanh phanh phanh!
Bỗng nhiên, một tiếng đập cửa vang lên kịch liệt.
"Mở cửa mở cửa, nhanh nhanh mở cửa!"
Một loạt tiếng quát chói tai vang lên từ ngoài cửa.
Không chỉ cửa phòng của Dương Phóng bị đập vang lên, mà cửa nhà của tất cả những người hàng xóm trái phải đều như thế.
Dương Phóng nghe thấy động tĩnh, lập tức ngừng việc tu luyện lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chỉ thấy một nhóm đông các đệ tử bang phái ở dưới sự dẫn đầu của hai tên Hắc Long quân, đang gõ cửa khắp nơi tại khu vực này.
"Trong thành còn có rất nhiều việc phải làm, chờ đợi xây dựng, từ hôm nay trở đi, đàn ông từ mười bốn tuổi trở lên, từ năm mươi tuổi trở xuống, mỗi nhà một người, nhất định phải đi lao dịch!"
Một tên quan sĩ của Hắc Long quân mở miệng nói: "Nếu như có người nào dám can đảm trốn tránh việc lao dịch thì sẽ giết không tha!"
"Các vị đại nhân, tại hạ là một tên đại phu, chắc là có thể được miễn lao dịch đi."
Dương Phóng chắp tay nói.
"Đại phu?"
Tên quân sĩ Tứ phẩm đỉnh phong của Hắc Long quân nhíu mày lại, nói với giọng nói lạnh lùng, "Những gì ngươi nói là thật? Nếu như ta phát hiện ngươi dám lùa dối ta, xem chừng ta lột da của ngươi ra!"
"Đại nhân yên tâm, tiểu nhân tuyệt không lừa dối!"
Dương Phóng mở miệng nói.
"Trương Cảnh, dẫn hắn đi tới tổng bộ!"
Tên Tứ phẩm đỉnh phong dẫn quân kia lạnh giọng nói.
"Theo ta đi!"
Một tên quân sĩ Hắc Long quân đi ra, nói với Dương Phóng.
Dương Phóng lập tức quay người lại, khóa chặt cửa phòng lại, sau đó đi theo tên quân sĩ Hắc Long quân kia.
Về phần cái hố đi xuống dưới hang bên trong gian phòng, sớm đã được hắn che lấp thỏa đáng rồi.
Ngay cả những bạc kia cũng đã được hắn giấu đi cẩn thận.
"Đại nhân tha mạng, đàn ông nhà ta chết hết rồi, chỉ còn lại cô nhi quả phụ chúng ta ..."
"Vậy thì nữ đi lao dịch, để đứa bé ở trong nhà, cái gì? Còn dám từ chối?"
Ba ba ba!
A!
Nơi xa, hỗn loạn tưng bừng.
Rất nhiều đệ tử bang phái đang diễu võ giương oai, trong tay cầm roi, quất về phía trên thân của mọi người, cũng có đệ tử bang phái lợi dụng việc công đi trả thù riêng, nhân cơ hội vơ vét tài sản.
Tất cả mọi thứ trên thế gian gần như đều được nhìn thấy vào trong mắt của Dương Phóng.
Áp bức và bóc lột, không cần biết ở đâu đều sẽ tồn tại.
Đặc biệt là trong thế giới hỗn loạn và vô trật tự, cái nơi mà thực lực là quan trọng nhất này.
Đối với rất nhiều người mà nói, họ chỉ có thể được coi là khó khăn lắm còn sống mà thôi.
. . .
"Trình đại phu, lại mang tới cho ngươi thêm một người!"
Bên trong Hồi Xuân đường, vị quân sĩ Hắc Long quân kia đưa ra một thông báo.
Bên trong, một người đàn ông trung niên trên người mặc thanh sam đang bận rộn, nghe thấy lại có người tới thì vội vàng ngẩng đầu lên, nét mặt vui mừng, nói: "Thật tốt, đa tạ Trương quân gia!"
"Tiểu tử, làm việc cho thật tốt, nếu như phát hiện ngươi dám lười biếng thì coi chừng cái đầu của ngươi!"
Tên quân sĩ Hắc Long quân kia nói với giọng điệu lạnh lùng, cây roi màu đen phát ra tiếng đinh tai nhức óc, lập tức quay người rời đi.
"Vị đại nhân này, ta cần làm những gì?"
Dương Phóng lập tức đi tới, mở miệng hỏi.
"Trước tiên ngươi thay đổi dược liệu cho bọn họ, bọn họ có một số người đều là bị Tà Linh gây thương tích, một ngày cần phải đổi dược liệu ba lần, cực kỳ phiền phức, liên quan tới phương thuốc ta đều đã viết xuống rồi, ngay ở trên quầy, ngươi so sánh phương thuốc bốc thuốc là được."
Người đàn ông trung niên nói.
"Được!"
Dương Phóng gật đầu xong đi thẳng về phía trước, quả nhiên phát hiện trên quầy có một phương thuốc.
Bên trong phương thuốc này viết ra bảy tám loại dược liệu, có loại dược liệu để sát trùng tiêu sưng, có loại để tẩm bổ, còn có một số loại là để giải độc.
Lần trước Dương Phóng bị Tà Linh gây thương tích đã từng lĩnh giáo sự đáng sợ của những con Tà Linh đó.
Bất cứ vị trí nào trên cơ thể mà bị bọn chúng cào tới tạo thành vết thương, không chỉ nhanh chóng sưng tấy lên mà còn chảy máu đen, vết thương bị thối rữa.
Lần trước hắn thế nhưng là sau khi loại bỏ thịt thối đi thì mới xoa dược liệu lên.
Hơn nữa phương thuốc hắn phối trí rất khác với phương thuốc mà Trình đại phu này phối trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận