Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 240: San bằng Phủ Thành chủ cho ta!

Những mảnh máu đen sền sệt bắn ra khỏi người đứa bé quỷ dị và bắn tung tóe vương vãi khắp nơi.
Tà Linh này lại không có cơ quan nội tạng!
Dưới làn da đen kịt hôi hám là máu đen sền sệt đặc quánh, nghĩ ghê tởm cỡ nào thì ghê tởm cỡ đó.
Dương Phóng vốn cho rằng một đao là rất khó bổ chết bọn chúng, nhưng lại không nghĩ rằng một đao này lại thuận lợi vượt ngoài ý muốn.
Hắn di chuyển mang đao theo bên người, khí tức dũng mãnh, tốc độ cực nhanh, ngay sau đó lại bổ ra một đao nhanh như thiểm điện bổ về phía đứa bé quỷ dị đen nhánh thứ hai, hung hăng bổ xuống tới.
Phách Sơn đao pháp!
Phốc phốc!
Giống như trước đó, đứa bé quỷ dị đen nhánh thứ hai cũng bị hắn bổ vào trên đỉnh đầu dọc xuống tới cằm, trong miệng phát ra tiếng kêu thê thảm đinh tai, sau đó toàn bộ thân hình cũng đột nhiên bị tách ra, máu đen bắn tung tóe ra ngoài.
Đứa bé quỷ dị đen nhánh thứ ba cuối cùng đã khôi phục lại từ trong sự chấn nhiếp của Lôi âm, trong lòng kinh hãi, vội vàng xoay người chạy trốn.
Dương Phóng cầm trong tay song đao, nhanh chóng nhào về phía ba đứa bé quỷ dị còn lại.
Tuy nhiên cảnh tượng quái dị xuất hiện.
Đao pháp bổ xuống lần này lại rất khó bổ tách bọn chúng ra.
Thân thể của bọn chúng giống như thể là thạch vậy, mặc dù bổ xuống tới cằm, lại bất kể như thế nào cũng không cách nào nhấn xuống thêm nữa, thật giống như gặp phải ngăn cản nào đó muốn hất văng đao của hắn ra.
Dương Phóng giật mình trong lòng, đột nhiên phản ứng lại.
"Là Lôi âm!"
Chỉ có dưới sự chấn nhiếp của Lôi âm, nhưng đứa bé quỷ dị này mới lộ ra khuyết điểm, mới bị một đao bổ làm đôi mà chết.
Mà thiếu sự chấn nhiếp của Lôi âm, thân thể của bọn chúng sẽ trở nên vô cùng quỷ dị, rất khó một đao giết chết.
Ầm!
Chân Dương Phóng đá ra một cái, rơi vào trên thân đứa bé quỷ dị trước mặt, hung hăng đá thân thể của đối phương bay ra bên ngoài, giống như một quả bóng da, rơi ra nơi xa.
Hắn còn muốn tiếp tục đuổi giết, đột nhiên sắc mặt thay đổi, quay người lập tức lao đi.
Oanh!
Một cỗ khí tức khủng bố âm khí âm u nhanh chóng ập đến từ một con hẻm nhỏ khác, âm trần đáng sợ, kèm theo đó là những tràng cười ' ha ha ha' trầm thấp, giống như tiếng ếch nhái, vô cùng không hiểu rõ.
Một bóng đen đáng sợ nhanh chóng lao về phía thân thể Dương Phóng với tốc độ không thể nào tưởng tượng được, một cái móng vuốt hung hăng chụp về phía Dương Phóng.
Dương Phóng quay đầu nhìn lại, tròng mắt co rụt vào.
Đây là. . .
Quái vật gì?
Chỉ thấy thứ này thật ma quái và đáng sợ, giống như bảy tám người trưởng thành khác nhau bị cưỡng ép khâu lại với nhau để tạo thành một con quái vật quỷ dị, có hơn chục tay và chân, giống như một con nhện, di chuyển với tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Tất cả các ngón tay và ngón chân đều đen nhánh, sắc bén đến đáng sợ.
Càng quan trọng hơn chính là, nó có cái đầu của một đứa bé, trông cực kỳ không phù hợp, trên mặt nở ra nụ cười đầy quỷ dị, nhanh chóng nhào về phía Dương Phóng.
Mà ở đằng sau con quái vật này thì có hai bóng người thon gầy mặc trường bào màu đen đang lao tới một cách nhanh chóng.
"Bắt lấy hắn!"
Hai bóng người thon gầy kia mở miệng hét lớn.
Hiển nhiên bọn họ nghe được Lôi âm, không tiếc từ đằng xa vội vàng chạy tới.
"Cổn!"
Dương Phóng lại hét lớn một tiếng nữa.
Lôi âm kinh hoàng nổi lên, chấn nhiếp lòng người.
A!
Quái vật quái dị như được khâu lại kia cũng không thể không phát ra một tiếng thét chói tai, bảy tám cái bàn tay cùng lúc dùng sức ché chắn lại cái đầu nhỏ bé của chính mình, giống như từng dải từng dải băng màu đen quấn chặt lấy đầu của nó lại.
Thân thể nó vẫn chịu ảnh hưởng bởi quán tính đáng sợ, tiếp tục hung hăng nhào về phía phương hướng Dương Phóng.
Ba bốn khối Tịch Tà ngọc trên người Dương Phóng đang nóng lên một cách nhanh chóng, xuy xuy rung động, giống như cảm ứng được loại âm khí kinh khủng kia.
Cùng lúc đó, Dương Phóng vung trường đao lên, lực lượng toàn thân cuộn trào, lập tức quay người hung hăng bổ thẳng về phía quái vật trước mặt.
Ầm! Ầm!
Liên tiếp hai tiếng trầm đục vang lên, âm thanh nặng nề.
Một tiếng là con quái vật kia bị bổ bay ra ngoài, hung hăng va chạm vào nơi xa mà phát ra.
Một tiếng khác thì là Dương Phóng bị quái vật đụng bay ra.
Cổ họng của hắn ngòn ngọt, được hắn cưỡng ép nuốt xuống, lộ ra vẻ kinh hãi.
Quái vật kia thật đáng sợ!
Dưới tình huống bị Lôi uy hiếp thế mà vẫn tiếp tục lao tới?
"Giết!"
Hai bóng người thon gầy kia phát ra tiếng quát chói tai, nhanh chóng lao về phía Dương Phóng.
Dương Phóng nhấc trường đao lên, miệng quát Lôi âm, lập tức đi thẳng đến nghênh đón hai bóng người kia.
. . .
Toàn bộ Bạch Lạc thành đã trở nên hỗn loạn tưng bừng.
Những đám cháy, những tiếng la hét kêu thảm, những tiếng ngựa hí vang lên khắp mọi nơi.
Mặc dù các thế lực lớn đã phản ứng cực kỳ nhanh chóng, nhưng vẫn rơi vào một trận chiến khốc liệt.
Trong quá trình này, tất cả những người bình thường và tán tu đều bị dọa cho sợ hãi đến tâm thần run rẩy và bọn họ không dám ra ngoài.
Bất luận người nào đi ra ngoài xem xét tình huống thì trên cơ bản đều sẽ gặp phải Tà Linh tập kích.
Đêm nay là một đêm rất hỗn loạn.
Tổng binh Hắc Long quân Thượng Quan Vô Cực một mặt đầy tức giận, trên người khoác bộ giáp nặng, trong đêm tối đáng sợ giống như Ma Thần, phóng ngựa như vũ bão, không đâu địch nổi.
"San bằng Phủ Thành chủ cho ta!"
Hắn mở miệng quát lớn, chân khí tràn đầy.
Tu vi Thập phẩm bộc phát trong đêm tối.
Giống như một ngôi sao băng cỡ nhỏ vậy.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận