Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 696: Ngươi muốn học võ?

Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ kêu thảm một tiếng, lập tức che lấy cái cổ, há mồm phun ra từng ngụm máu tươi, thân thể sau đó lập tức ngã nhào xuống đất.
Không chỉ có như thế!
Theo ba người phun ra máu tươi, giống như đã dẫn phát ra phản ứng hóa học vô cùng quỷ dị nào đó vậy.
Xung quanh toàn bộ sòng bạc, tất cả cao thủ từ Siêu phẩm đệ tam quan trở xuống, tất cả thế mà đều hỏi đỏ mặt, đột nhiên kêu thảm một tiếng, cũng đều phun ra máu tươi theo.
A!
Từng cỗ thi thể nhanh chóng ngã nhào xuống đất.
Giống như thả sủi cảo vậy.
Rầm rầm!
Trong nháy mắt mấy trăm người của Vệ đội, toàn bộ đều chết thảm!
Cảnh tượng như vậy xảy ra khiến cao thủ bên cạnh Thái tử, tất cả đều biến sắc, quả thực không thể tin được những gì đang nhìn thấy.
Bọn họ vội vàng nín hơi, phong bế lỗ chân lông, lập tức nhanh chóng rời xa khỏi nơi này, trong nháy mắt lùi lại tới hơn vài trăm mét, từng người lộ ra vẻ kinh sợ.
Hai trăm tên hộ vệ của Phủ Thái tử, ba trăm tên bang chúng của Thiết Kiếm bang đều không ngoại lệ, chết thảm toàn bộ!
Mỗi người đều thất khiếu chảy máu, phát ra mùi hôi.
"Là ai, là ai làm?"
Thái tử tức giận, mở miệng quát lên chói tai.
Ánh sáng tím quanh người hắn cuộn trào mãnh liệt, vô cùng kinh khủng, chân khí vận chuyển quanh người, khí tức Thần Linh huyết mạch đang nhanh chóng bành trướng quét sạch về phía bốn phương tám hướng.
Một đám cao thủ ở bên cạnh hắn, từng tên ánh mắt cũng lộ ra vẻ tức giận, nhanh chóng quan sát về phía bốn phương tám hướng, chân khí cuộn trào mãnh liệt, muốn tìm ra được người hạ độc.
Đây quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã.
Thế mà có người hạ độc ngay trước mặt mà bọn họ cũng không biết.
"Đừng nhìn nữa, hung thủ chắc chắn đã rời đi từ lâu."
Người đàn ông mặc áo bào tím kia vẻ mặt âm hàn, nói: "Không nghĩ tới bên trong Bắc Vực lại xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy, đối phương chắc chắn sớm đã để lại kịch độc!"
"Đáng chết! Đi mời mấy vị cao thủ Độc tông kia đến đây!"
Thái tử quát lớn.
"Vâng, Thái tử!"
Một tên cao thủ Thánh Linh cảnh lên tiếng, nhanh chóng rời đi.
···
Nơi xa.
Trên mái nhà kín đáo.
Dương Phóng khoanh tay, trên người mặc áo bào đen, quan sát mọi chuyện từ đằng xa.
Sau khi cảm nhận được bên người Thái tử có rất nhiều cao thủ thì hắn rơi vào trầm mặc, sau đó quay người là đi.
Không hổ là Thái tử của Đại Uyên!
Đừng nói bên cạnh hắn đông đảo cao thủ.
Chỉ riêng thực lực bản thân hắn đã rất không kém.
Thần Linh huyết mạch, quả nhiên không phải bình thường!
Thực lực của vị Thái tử Đại Uyên này cho dù không mạnh bằng Bàng Vạn Chung, nhưng có lẽ không yếu hơn nhiều, hắn cũng đánh giá quá thấp đối phương.
Càng quan trọng chính là!
Ở bên cạnh hứn còn có một người mặc áo bào tím, người này cực kỳ không kém.
Chắc cũng có Thần Linh huyết mạch?
Hắn biết đêm nay nếu như muốn giết chết đối phương đã là chuyện rất khó khăn nên dứt khoát không ở lại lâu.
···
Thời gian sau đó không lâu.
Bên trong Thất Sát bang.
Trên người Dương Phóng sớm đã thay một bộ trường bào mới tinh, đi lại ở chỗ này.
Màn đêm buông xuống.
Bầu trời đầy sao.
Rất nhiều tiếng bàn luận từ nơi xa đều được Phong luật của hắn nghe được, nghe được vô cùng rõ ràng.
"Đạo tặc hái hoa kia thật đáng sợ, gần đây lại đang gây án, hiện tại thế mà đã để mắt tới Thất Sát bang ta, nghe nói một số nữ tử trong bang đã bị hại."
"Nào chỉ có mấy nữ tử, hiện tại ngay cả Vương trưởng lão cũng bị hại."
"Cái gì? Vương trưởng lão? Thật hay giả?"
"Vương trưởng lão vừa mới ba mươi, tu vi đã là Siêu phẩm đệ nhị quan, từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, từ chối vô số người theo đuổi, ngay cả Thiếu bang chủ cầu hôn cũng bị nàng ta từ chối, nàng ta thế mà cũng bị đạo tặc hái hoa ..."
"Xuỵt, im lặng im lặng, chuyện này tuyệt đối không được truyền đi, Bang chủ đang tức giận, hiện tại ngay cả Bạch Ngọc đạo cô cũng đuổi theo ra ngoài."
···
Dương Phóng ngưng trọng trong lòng.
Đạo tắc hái hoa lại gây án?
Còn để mắt tới Thất Sát bang?
Hắn hơi suy tư, tiếp tục đi về phía nơi ở.
"Tần trưởng lão, ngài về rồi."
Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi mỉm cười, vội vàng đón lấy Dương Phóng.
Hắn là con trai của phu xe Ngô Tam, tên là Ngô Tiểu Lục, trước đây không lâu được Ngô Tam liên tục khẩn cầu mà đưa tới, đảm nhiệm làm gã sai vặt bưng trà rót nước.
Làm người xem như lanh lợi nên được Dương Phóng giữ lại.
"Đã thu hoạch Hồng mễ chưa?"
Dương Phóng hỏi.
"Thưa Tần trưởng lão, đã thu hoạch xong rồi."
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi kia vội vàng mở miệng.
Dương Phóng bước về phía trước tiến hành kiểm tra.
Chỉ thấy trong túi bên cạnh lít nha lít nhít tràn đầy Hồng Ngọc mễ, tất cả đều đã được tuốt ra, phơi nắng và đóng gói cẩn thận, ở một bên thì đều là Hồng Ngọc Đạo mễ (cây lúa) đã hoàn toàn tuốt hết hạt, ngay cả Hồng Ngọc Đạo mễ cũng đã được bó thành từng bó to
"Không tệ, công nhỏ."
Dương Phóng gật đầu.
Ngô Tiểu Lục lập tức mừng rỡ, tròng mắt đột nhiên hơi đảo một cái, nói: "Tần trưởng lão, vậy ngài ... ngài có thể truyền ta một chiêu nửa thức không?"
"Ngươi muốn học võ?"
Dương Phóng đánh giá Ngô Tiểu Lục.
"Đúng vậy, cầu Tần trưởng lão truyền cho ta một chiêu nửa thức, chỉ cần một chiêu là được."
Ngô Tiểu Lục vội vàng quỳ xuống.
Dương Phóng hơi suy nghĩ, đột nhiên vươn tay ra, nhanh chóng sờ vào phần gáy và tay chân của Ngô Tiểu Lục, mở miệng nói: "Tư chất cũng không tệ lắm, như vậy đi, ta truyền cho ngươi một môn tâm pháp, mỗi ngày ngươi dựa theo đó mà vận hành là được."
Hắn yên lặng đọc lên một đoạn khẩu quyết.
Chính là Huyền Vũ tâm pháp, truyền thừa của Huyền Vũ tông tại Bạch Lạc thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận