Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 271: Là hắn, là Trịnh đại phu.

"Được!"
Dương Phóng gật đầu nói: "Ta bây giờ muốn hàng, Chu trưởng lão đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"
"Ngươi có mang theo tiền?"
Chu trưởng lão ánh mắt lóe lên, mở miệng hỏi.
"Tự nhiên!"
Dương Phóng kéo một cái túi từ trong ngực ra, dùng sức lắc lắc, bên trong phát ra tiếng lạch cạch.
Tất cả đều là Kim Đậu tử
"Như thế đủ chưa?"
Dương Phương cười nói.
Chu trưởng lão hít sâu một hơi, trong đầu cuộn trào mãnh liệt.
Hắn có lẽ đã đoán ra người trước mặt mình là ai.
Đáng chết!
Ta thế nhưng là sư tôn của ngươi!
Hắn tức giận thầm mắng trong lòng.
"Được!"
Chu trưởng lão nghiến răng gật đầu, xoay người vào phòng.
Dương Phương nở ra nụ cười mỉm.
Không phải hắn không muốn nhận nhau với Chu trưởng lão.
Mà là ... sau khi nhận nhau đối với hắn mà nói thì không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Cái gọi là tình cảm sư đồ chẳng qua là lợi ích mà thôi.
Không bao lâu sau.
Chu lão đi ra khỏi nhà, ném ra một cái túi nhỏ màu xám, quát lạnh nói: "Cầm lấy đi!"
Dương Phóng mở túi ra và nhanh chóng kiểm tra.
Năm cuốn sách!
Phiên Vân chưởng!
Huyền Vũ Đoán Cốt quyết!
Liệt Giang đao!
Bằng Hư Lâm Không bộ!
Dược Dục Tổng cương (tổng cương tắm thuốc)!
Trong đầu Dương Phóng cuộn trào mãnh liệt, âm thầm kích động.
Không có tâm pháp.
Nói rõ Huyền Vũ Chân công hắn đạt được trước đó là hoàn chỉnh.
Từ điểm này mà nói, Chu trưởng lão trước đây cũng không có che giấu bí mật.
"Được rồi, đa tạ Chu trưởng lão!"
Dương Phóng mở miệng nói, rồi trực tiếp ném túi Kim Đậu tử tới.
Chu trưởng lão nhận lấy, quan sát một chút, phát ra tiếng hừ lạnh, thật sâu nhìn Dương Phương nói: "Sau đêm nay, hai chúng ta ai cũng không nhìn thấy ai, hy vọng ngươi đừng làm khó dễ lão phu ta!"
"Đó là tự nhiên!"
Dương Phóng cười ha ha, lập tức tung người rời đi.
"Khoan đã, người trong sân ..."
Chu trưởng lão hô.
"Ngày mai tự nhiên sẽ tỉnh lại!"
Dương Phóng đáp lại và nhanh chóng rời đi.
Chu trưởng lão thay đổi sắc mặt, chậm rãi thở ra một hơi, cổ tay tê dại...
. . .
Nơi xa.
Trong một con hẻm nhỏ
Dương Phóng cảm thấy vô cùng hài lòng, thi triển Đạp Tuyết công, nhanh chóng chạy về phía phương hướng nơi ở của mình
Trong lòng Chu trưởng lão có kiệng kỵ, hắn làm sao lại không có.
Ở bên ngoài hai người có đầy rẫy các kẻ thù.
Tự nhiên ai cũng không muốn vạch trần ai cả.
Nhưng đối với Dương Phóng mà nói thì đêm nay chắc chắn sẽ không lỗ.
Mặc dù bỏ ra ít tiền, nhưng thứ nên có cũng đã lấy được đầy đủ cả rồi.
Trong lúc đang chạy vội vã.
Đột nhiên, sắc mặt hắn khẽ động, vội vàng nhanh chóng trốn tránh, cấp tốc tránh vào đống đổ nát ở bên cạnh.
Sâu trong con hẻm nhỏ.
Một bóng người hoảng sợ, bỏ chạy thật nhanh, cấp tốc bỏ chạy về phía phương hướng hắn.
Đằng sau bóng người đó là một bóng người cao gầy mặc đồ đen, đuổi theo đằng trước không vội vàng chút nào.
"Ngô Thành Càn, ngươi thật đúng là để tổ chức khó tìm a? Đã nhiều năm như vậy, ai có thể nghĩ tới ngươi sẽ trốn tới cái nơi hoang vu hẻo lánh này?"
Bóng người cao gầy nói một câu cảm khái, đuổi theo về phía trước.
"Khụ khụ, Phong hộ pháp, lão phu đã thoát ly nhiều năm, ngươi cần gì phải phải ép ta đến vậy? Thứ mà các ngươi muốn, lão phu có thể trả lại toàn bộ cho các ngươi, nếu mà cứ phải ép lão phu làm kinh động đến các môn phái lớn thì chỉ sợ ngươi cũng chẳng tốt hơn gì!"
Bóng người phía trước vừa ho ra máu vừa kinh hãi mở miệng nói.
"Thật sao?"
Phong Dưỡng Hạo mỉm cười, nói: "Vậy ngươi không ngại hô lên thử xem? Nhìn xem trong thành sẽ có người nào dám chạy ra đây giúp ngươi không?"
"Ngươi. . ."
Bóng người phía trước kinh hãi trong lòng, tiếp tục chạy.
Bỗng nhiên, một bóng trắng lóe lên trước mặt hắn.
Hai bóng người cao lớn đầu đội ngọc quan trên người mặc áo trắng hạ xuống, trong tay cầm trường kiếm ngăn cản bóng người kia lại.
"Bạch Nguyệt lâu!"
Bóng người kia lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng lui về phía đống đổ nát đằng sau.
"Là hắn, là Trịnh đại phu ..."
bên trong đống đổ nát.
Dương Phóng lỗ chân lông đóng chặt, khí tức hư vô, hai mắt hơi híp lại.
Lại là Trịnh đại phu của Hồi Xuân đường?
Nguy rồi!
Hắn đang chạy về phía phương hướng chỗ mình.
Quả nhiên!
Sau khi Trịnh đại phu lui vào trong đống đổ nát, hắn đột nhiên giống như cảm nhận được điều gì đó, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Dương Phóng, trong lòng chấn động, một tia linh cảm lóe lên, mở miệng quát lớn: "Ngươi chạy đi nhanh lên, đồ ta vẫn còn để ở chỗ cũ!"
"Ừm? Còn có người nữa sao?"
Một tên cao thủ của Bạch Nguyệt lâu, hai mắt lạnh lùng, thân thể lập tức lướt tới, trường kiếm như điện.
Tạp sát!
Những mảnh vỡ bay tứ tung ra từ đống đổ nát.
Dương Phóng nhảy lên, tránh được thanh trường kiếm của cao thủ Bạch Nguyệt lâu, toàn thân mặc đồ đen, với chiếc khăn đen trên mặt, đáp xuống phía xa.
Một đôi mắt vô cùng âm trầm và lãnh đạm của hắn nhìn về phía Trịnh đại phu.
Muốn chết!
Cao thủ Bạch Nguyệt lâu ra một kích không trúng, lập tức hạ xuống sau lưng Dương Phóng, một mực ngăn cản đường đi của hắn.
"Các vị, ta và người này không quen biết, các ngươi cứ tiếp tục đi."
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn, ánh mắt không chút biểu tình.
"Đúng, ta và hắn không quen biết, các ngươi nhanh thả hắn đi thôi."
Trịnh đại phu vội vàng mở miệng kêu lên.
"Thật là thú vị"
Phong Dương Hạo nở ra nụ cười tươi, tươi đến vô cùng tươi, nói: "Chơi thật sự là vui a, các ngươi ... cho rằng ta là kẻ ngu sao?"
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía Dương Phóng, "Chặt đứt tay chân của hắn, lát nữa chúng ta lại xử lý hắn!"
Hai tên cao thủ Bạch Nguyệt lâu ánh mắt lãnh đạm, trong tay cầm trường kiếm, lập tức lao về phía Dương Phóng.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận