Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 2: Chẳng lẽ những gì hắn nói lại là thật?

"Vậy thì chưa."
Dương Phóng khẽ lắc đầu.
Trước đó hắn dùng đủ loại phương pháp để kiểm tra.
Gia hỏa này có đầu óc cực kỳ tỉnh tóa đối với các loại vấn đề, hắn ta trông không giống một kẻ tâm thần chút nào.
Nhưng những gì hắn nói ra lại rất khó để cho người ta tin tưởng.
"Như vậy đi, trước tiên chúng ta cứ quan sát hắn trong năm phút xem sao."
Dương Phóng đưa ra một lời đề nghị.
"Không phải ngươi thật cho rằng hắn sẽ xuyên không chứ?"
Trương Minh Minh ngạc nhiên hỏi.
Hai thám tử cảnh sát còn lại ở bên cạnh cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía Dương Phóng.
"Chuyện này thì không, có lẽ để cho hắn được bình tĩnh lại thì sẽ tốt hơn."
Dương Phóng nói.
"Ô ô ô, các ngươi không cứu được ta, ai cũng không cứu được ta, ta sắp chết, nhưng ta không muốn chết a, ô ô ô ô ..."
Trịnh Phương Hoa suy sụp khóc lớn, nước mắt tuôn như mưa.
"Trịnh tiên sinh, xin ngươi phối hợp chút, có chúng ta ở đây thì sẽ không có người nào có thể làm tổn thương được ngươi!"
Trương Minh Minh trịnh trọng nói.
"Không có tác dụng gì, ô ô ô, ta sẽ xuyên không, còn có ba phút thôi a, ta sẽ lại trở về đó một lần nữa, ta là không muốn trở về đó a, ô ô ô..."
Trinh Phương Hoa tiếp tục khóc lớn.
"Ta không tin rằng con người thực sự có thể xuyên không, đúng là kỳ lạ, thế kỷ 21 rồi lại có chuyện như vậy sao?"
Trương Vĩ một tên thám tử cảnh sát trong đó lẩm bẩm nói.
Hắn giống như bị chọc cười, chẳng mấy chốc mà phát ra tiếng cười.
Dương Phóng thì cũng là một mặt bất đắc dĩ mà nhìn vào bệnh nhân trước mặt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Có lẽ là do Trịnh Phương Hoa khóc đến mệt, chưa được mấy phút hắn đã chìm vào trong giấc ngủ, ngáy rất to.
Khóe miệng ba tên thám tử cảnh sát đều giật giật.
"Xuyên không đâu? Còn tưởng rằng đúng là có thể gặp phải kỳ tích đây!"
Trương Vĩ bật cười nói.
"Dương Phóng, để cho hắn nằm ở chỗ này quan sát thêm hay ngày có được không?"
Trương Minh Minh mở miệng hỏi.
"Được, ta sẽ đi sắp xếp phòng bệnh, có điều ta có đủ loại bệnh nhân ở chỗ này, hắn chỉ có thể ở một phòng riêng."
Dương Phóng nói, chẳng mấy chốc phòng bệnh đã có.
Hai thám tử cảnh sát dìu Trương Phương Hoa đang ngủ say và đi về phía phòng bệnh số 22 đã được sắp xếp.
"Dương Phóng, hai ngày này liền làm phiền ngươi vậy."
Trương Minh Minh nói.
"Chuyện nhỏ mà thôi, không tính vào đâu cả."
Dương Phóng nói.
Trương Minh Minh mỉm cười gật đầu nói rồi quay người rời đi.
Dương Phóng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trịnh Phương Hoa một lần nữa, sau khi bảo đảm Trịnh Phương Hoa không có bất cứ vấn đề gì lúc này mới quay người đi ra.
Làm việc trong bệnh viện tâm thần không hề dễ dàng, hàng ngày đều phải đối mặt với đủ loại bệnh nhân tâm thần.
Những bệnh nhân tâm thần này thường có những hành vi bất thường, đặc biệt là những lúc truyền nước cho bọn họ, thông thường đều phải cần tới ba bốn bác sĩ cùng nhau đè đối phương lại mới được.
Có đôi khi ba bốn bác sĩ cùng đề đối phương xuống cũng rất khó có hiệu quả, bởi vì còn có bệnh nhân tâm thần khác sẽ nhân lúc ngươi đè người khác mà cầm ống tiêm lên đột nhiên đâm cho ngươi một cái.
"Bác sĩ Dương, có chuyện xảy ra rồi, bệnh nhân vừa rồi kia tim đột nhiên ngừng đập!
Một y tá hốt hoảng vội vàng chạy tới.
Cái gì?
Dương Phóng lộ sắc mặt giật mình, vội vàng đứng dậy, chạy tới nơi đó.
Mới vừa rồi còn không sao, bây giờ đột nhiên tim ngừng đập.
Nói đùa cái gì vậy?
Chỉ thấy Trịnh Phương Hoa hai mắt nhắm nghiền, không động đậy, nằm im ở trên giường, đang có một y tá đang làm mọi cách để hồi sức cho hắn, ấn đến cả cái giường đều rung động vang lên tiếng cọt kẹt.
Tuy nhiên, bất kể y ta kia làm các nào thì đối phương cũng vẫn cứ bất động.
Màn hình giám sát ở một bên, trên cột nhịp tim, vẫn luôn là con số 0 tròn trĩnh.
"Ngươi phát hiện khi nào?"
Dương Phóng sắc mặt âm trầm, dừng bước.
"Ta không biết ngừng tim khi nào, ta nhìn thấy khi ta tới kiểm tra."
Y tá kia mở miệng nói.
"Báo cảnh sát đi, thôi để ta báo!"
Dương Phóng lấy điện thoại di động ra và bắt đầu gọi ngay.
...
Trời gần tối.
Bảy giờ kém năm.
Dương Phóng mệt mỏi trở về nhà, trong lòng vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được, hắn nhíu chặt mày nghĩ đến cảnh tượng ban ngày.
Tại sao có thể có chuyện trùng hợp tới như vậy?
Người bệnh nhân kia trước đó một mặt hoảng sợ và nói rằng mình sẽ xuyên không, sẽ chết.
Kết quả, không tới hai mươi phút sau, hắn thế mà thật sự đã chết rồi?
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người có thể xuyên không sao?
Dương Phóng không thể không khẽ lắc đầu, hắn mở cửa phòng ra và bước vào trong nhà, thay giày, cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ loại bỏ đi sự xui xẻo.
Đúng lúc này, hắn nhướng mày, đột nhiên cảm nhận được ở trên cổ tay trái của mình truyền tới một cơn đau nhói.
Giống như thể bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, khó mà chịu đựng.
Hắn lập tức nhìn về phía cổ tay của mình, đồng tử hơi co rụt lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, như thể khó có thể tin được.
0 ngày 0 giờ 9 phút 58 giây.
57 giây.
56 giây.
. . .
Một dòng chữ viết màu đen sáng bóng quỷ dị xuất hiện ở trước mắt hắn.
Trong lòng Dương Phóng lập tức nhấc lên sóng biển ngập trời.
Hắn dùng sức dụi dụi hai mắt của mình lại phát hiện đó vốn không phải là ảo giác.
Hắn dùng sức chà xát những con số trên cánh tay, lúc này mới phát hiện những con số cùng làn da của mình tựa hồ dung hợp vào nhau.
Không cần biết chà xát như thế nào, các con số vẫn tự động đếm ngược.
Những cơn đau rát kéo đến liên tục không ngừng.
"Xuyên không ..."
Trong lòng Dương Phóng chìm xuống, lại nghĩ tới những lời mà Trịnh Phương Hoa nói ra trước đó.
Chẳng lẽ những gì hắn nói lại là thật?
Bạn cần đăng nhập để bình luận