Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 566: Ta không cam tâm

Thanh kiếm gãy trong tay hắn lại phát ra ánh sáng đáng sợ, rít lên chói tai, như sống lại, uy áp đẫm máu đáng sợ quét sạch tứ phương, tiếp tục hung hăng bổ về phía thân thể của Dương Phóng.
Cùng lúc đó!
Bên Dương Phóng lại dốc sức thúc giục Lôi âm, cuồn cuộn hùng dũng, thiên uy vô tận, chấn động vào bên trong hai lỗ tai của Giáo chủ Nguyên Linh giáo.
Ở trong khoảnh khắc Lôi âm vang lên, trên người hắn bộc phát ra hai luồng ánh sáng khủng bố hoàn toàn khác biệt, một băng một hỏa, đan xen vào nhau, khiến cho thực lực của hắn lần nữa tăng lên.
"Hàn Băng Liệt Hỏa kình!"
Ầm! !
Long trảo tung ra, lực lượng vô tận, lại phát sinh va chạm với kiếm gãy một lần nữa, ánh sáng đáng sợ trong nháy mắt nhấn chìm mọi thứ.
Hai lực lượng hoàn toàn khác nhau, một băng một hỏa nhanh chóng dao động vào trong cơ thể Giáo chủ Nguyên Linh giáo, khiến cho Giáo chủ Nguyên Linh giáo lập tức phun ra một búng máu, liên tục lùi lại, nội tạng giống như bị chùy nặng nện vào.
Hắn vừa nôn ra máu vừa lui lại, gần như thiếu chút nữa mất sức chống cự.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn chật vật tới như vậy.
Dưới vô số bug ủa Dương phóng, hắn khó lòng phòng bị.
Phòng vệ được Lôi âm thì lại không phòng vệ được Hàn Băng Liệt Hỏa kình.
Hàn Băng Liệt Hỏa kình, luyện đến cực điểm, danh xưng có tám lớp ám kình, tiêu diệt kẻ địch từ trong ra ngoài, để cho nội tàng người ta vỡ nát, kinh mạch đứt gãy.
Hàn Băng Liệt Hỏa kình của Dương Phóng tuy rằng vừa tập không lâu, không cách nào đạt tới tình trạng tám lớp ám kình, nhưng vẫn tạo ra được hai lớp ám kình.
Đối với Giáo chủ Nguyên Linh giáo mà nói thì là đả kích khó có thể chịu đựng được!
Trong lòng hắn vô cùng tức giận, hắn không ngờ rằng tên phản đồ này lại có thể biết luyện Hàn Băng Liệt Hỏa kình, bí thuật mạnh nhất của Dạ Thần giáo.
Bí tịch này là hắn từ đâu mà có được?
Sau khi Dương Phóng tung ra một chiêu, được thế không tha người, từng bước ép sát, khí thế cuộn trào mãnh liệt, nắm đấm và Long trảo vung không ngừng, 'Hàn Băng Liệt Hỏa kình và Lôi âm lần lượt thi triển ra, nổ vang ầm ầm, ánh sáng dâng trào, quả thực là đè Giáo chủ Nguyên Linh giáo ra mà đánh.
Giáo chủ Nguyên Linh giáo vừa ói máu vừa lùi lại, vẻ mặt đỏ bừng, phát ra tiếng gào thét, nhưng lại bất kể như thế nào cũng khó mà thay đổi được loại cục diện này.
Lôi âm và ám kình, hắn chỉ có thể phòng vệ được một loại.
Một loại công kích linh hồn!
Một loại công kích bên trong (nội phủ)!
Không cần biết là cái nào đều làm người khó có thể chịu đựng.
"Tiêu Phóng, ngươi không giết được ta!"
Giáo chủ Nguyên Linh giáo hét lớn.
Cách đó không xa.
Đám cao thủ Nguyên Linh giáo vừa mới giải quyết xong đám người Viện chủ Phá Quân viện, Ngư nhân Kim giáp, vào lúc này toàn bộ từ đằng xa chạy đến, sắc mặt thay đổi, lao nhanh tới.
"Nhanh cứu Giáo chủ!"
"Cùng nhau ra tay!"
Bọn họ hét lớn lên.
Chỉ có điều Dương Phóng căn bản không để ý tới bọn họ, vẫn là Lôi âm + Ám kình điên cuồng oanh tạc, thân hình vạm vỡ và to lớn của hắn dường như ẩn chứa lực lượng vô tận.
Ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh đáng sợ, mặt đất rung chuyển vỡ vụn.
Khắp nơi đều là gió lớn rít gào quét sạch.
Giáo chủ Nguyên Linh giáo đang liên tục lùi lại, liên tục nôn ra máu, muốn rách cả mí mắt, sắc mặt đỏ bừng, muốn hét lên, muốn thay đổi tất cả, nhưng đối mặt với lực lượng tuyệt đối, mọi giãy giụa và tiếng gào thét cũng đều chỉ là phí công.
Thân thể hai người đến cuối cùng đã được ánh sáng bao trùm hoàn toàn.
Từ đằng xa nhìn lại dường như có hai tia sáng đáng sợ đang lao vọt về phía trước, và mọi chướng ngại vật đều bị đập tan ở bất cứ nơi nào đi qua.
Đám trưởng lão Nguyên Linh giáo vừa mới xông tới, căn bản ngay cả tư cách đến gần cũng không có.
Lôi âm kinh khủng cũng không phải chỉ ảnh hưởng đến một mình Giáo chủ Nguyên Linh giáo, cũng tương tự ảnh hưởng đến bọn họ.
Lấy tu vi của bọn họ, nếu như tới gần, trên cơ bản đều chỉ một chiêu là bị chấn nhiếp tới tâm thần, rơi vào trạng thái ngây ngô ngắn ngủi.
Cứ như vậy!
Dưới sự oanh tạc điên cuồng của Dương Phóng, Giáo chủ Nguyên Linh giáo nhiều lần muốn thi triển bí pháp để phản kháng nhưng đều không thể triển khai được, sau khi phải tiếp không biết bao nhiêu chiêu.
Cuối cùng!
Thân thể hai người dừng lại lần nữa.
Ánh sáng trên cơ thể đều thu vào trong.
Mặt đất toàn bộ tổng bộ Thần Vũ tông, vô cùng thê thảm, một mảnh hỗn độn, mắt đất giống như bị cái cày nặng nề hung hăng cày qua vậy.
Đất đá lật ra, hoàn toàn cháy khét.
Trong khu vực chiến đấu, hai bóng người tất cả đều không thoải mái.
Thiết Ma Chiến giáp đen nhánh như mực trên người Dương Phóng, xuất hiện lít nha lít nhít vết kiếm, giống như vết rạn nứt mặt ngoài của mai rùa, giăng khắp nơi, trông mà giật mình.
Tất cả đều là bị Thiên Thần kiếm chém vào mà ra.
Tuy nhiên!
Giáo chủ Nguyên Linh giáo càng thảm liệt hơn, toàn thân hắn đều là máu, đầu tóc rối bù, thân thể run rẩy, toàn bộ khuôn mặt đều là vẻ trắng bệch.
Ở dưới thân thể của hắn máu tươi chảy xuôi, một mảnh đầm đìa, xuất hiện mảng lớn nội tạng.
Trong quá trình oanh tạc liên tục, tất cả nội tạng của hắn đều bị Dương Phóng chấn vỡ, phun ra từ trong miệng của hắn, vào lúc này mới ngẩng đầu lên và khàn giọng nói.
"Ta không cam tâm, ta chính là Thần Linh huyết mạch, được Thần linh chiếu cố, mấy chục năm như một ngày, khổ tu không ngừng, nhất định phải phục hưng Dạ Thần giáo, không nơi nào địch nổi, hôm nay thế mà ... chết ở chỗ này?"
Khí tức trên người hắn trở nên hỗn loạn, không bị khống chế, dường như khó mà chống đỡ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận