Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1182 - Đại sư huynh cũng xảy ra chuyện!



Chương 1182 - Đại sư huynh cũng xảy ra chuyện!




"Đúng rồi Diệp Huyền, Thiên Kiêu bảng của Hỏa Long vực đã ra, xếp hạng của ngươi và Nhâm đội trưởng lại tăng lên không ít!"
Trần Thi Nghiên mỉm cười một tiếng, từ trong ngực lấy ra một bảng danh sách màu vàng đất.
"Ồ? Ta xem một chút!"
Diệp Huyền tò mò nói.
Đây là chuyện duy nhất có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Nhìn lướt qua danh sách kết quả.
Không ít người xuyên không của Long quốc thế mà đều đã lên bảng.
Thiên Kiêu bảng này là chỗ đặc biệt của Hỏa Long vực, đặc biệt liệt kê ra thanh niên thiên tài ba mươi tuổi trở xuống.
Lấy thực lực của hắn đột nhiên xếp ở vị trí thứ mười một!
Xuống chút nữa thì là đám người Khương Nhân, Thẩm Đào.
Còn về phần Nhậm Quân!
Xếp ở vị trí thứ ba mươi mốt.
"Xem như không tệ, xem ra biểu hiện của ta trong khoảng thời gian vừa qua xem như được."
Diệp huyền không nhịn được nở ra nụ cười mỉm.
Có điều, sau khi hắn nghĩ tới vị Lam tiền bối thần bí khó lường kia, hắn vẫn là không thể không thở dài trong lòng.
So sánh chính mình với đối phương quả thật là kém đến quá xa!
Và kể từ sự cố đó hai năm trước, thậm chí không nghe được bất kỳ tin tức nào về tổ chức Thiên Thần.
Thậm chí!
Chỗ Dương Phóng đại sư huynh của mình cũng có biểu hiện hơi bất thường.
···
Bên ngoài hang động.
Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng, cau mày lại, thân thể lặng lẽ đứng sừng sững ở trên một ngọn cây, đang quan sát ba người Diệp Huyền một cách cẩn thận.
Sâu trong đáy mắt của hắn, hiển hiện lên từng chuỗi nhân quả vô hình, lít nha lít nhút giống như mạng nhện.
Chỉ thấy sâu trong linh hồn của ba người Diệp Huyền, Nhậm Quân, Trần Thi Nghiên, tất cả đều nổi lên một cái ấn ký cực kỳ quỷ dị!
Theo thứ tự là ấn ký hình kiếm, ấn ký đầu lâu, ấn ký bông tuyết!
Trong đó trên người Diệp Huyền là có ấn ký hình kiếm, giống với ấn ký hình kiếm trên người của mình.
Tất cả đều là Kiếm Ma để lại!
Nhưng ấn ký đầu lâu (Khô Lâu đầu ấn ký) trên người của Nhậm Quân, ấn ký bông tuyết (Tuyết Hoa ấn ký) trên người Trần Thi Nghiên lại là của người nào để lại?
Nội tâm Dương Phóng vốn bình tĩnh lại trở nên sôi trào mãnh liệt lần nữa.
Đột nhiên!
Hắn tiếp cận Diệp Huyền, lại sử dụng lực lượng Thần chủng trong cơ thể một lần nữa, khiến cho thân thể từ ảo hóa thực, dẫn tới từng mảnh lôi điện màu đỏ như máu nhanh chóng hội tụ lại.
Sau đó dị tượng trên người hắn trong nháy mắt lan tràn ra ngoài, ở vào thời điểm Diệp Huyền đang quan sát Thiên Kiêu bảng, đột nhiên bao phủ lại thân thể hắn, lập tức chụp thân thể của hắn từ trong hang động đi ra ngoài.
Nhậm Quân, Trần Thi Nghiên ở bên cạnh, tất cả đều giật nảy cả mình.
Chỉ thấy Diệp Huyền đột nhiên biến mất khỏi trước mặt mà không có một chút dấu hiệu nào.
Giống như thể lập tức bốc hơi vậy.
"Diệp Huyền!"
Hai người lập tức kêu sợ hãi.
···
Trong khu rừng xa xôi.
Lôi điện màu đỏ như máu hội tụ lại, răng rắc rắc rắc bổ xuống không ngừng, mang đến từng đợt năng lượng dao động vô cùng đáng sợ, tất cả đều được vòng xoáy sáu màu trên đỉnh đầu Dương Phóng thôn phệ.
Trên người Dương Phóng mặc áo bào xanh, sắc mặt lạnh lùng, mái tóc dài đen nhánh tung bay sau vai, toàn bộ thân hình được làm nổi bật lên dưới thiểm điện đầy trời, mang tới một loại sức hấp dẫn vô cùng đặc biệt yêu dị.
Diệp Huyền trước mặt trợn mắt há hốc mồm, thân thể tê liệt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
"Sư ... Sư ... sư tôn ..."
Trong miệng hắn lập tức kêu lên tiếng sợ hãi, vội vàng dùng sức véo vào đùi của mình, đâu tới hít vào một hơi khí lạnh.
"Diệp Huyền, trong hai năm gần đây ta rơi vào kiếp nạn, không cách nào hiện thân, tổ chức Thiên Thần vì nghĩ cách cứu viện ta mà tổn thất đi quá nhiều cường giả, trong khoảng thời gian này, ta đã nghe được tin tức từ bên ngoài, tuy nhiên chuyện ở thế giới hiện thực, ta lại không biết chút nào, ta hỏi ngươi một chuyện, Dương Phóng đại sư huynh của ngươi bây giờ sao rồi?"
Giọng nói của Dương Phóng vang lên, trên dưới toàn thân hắn tràn ngập một loại khí tức thâm thúy mà tĩnh mịch.
Hắn đang lấy một loại phương thức nhanh nhất mà cũng trực tiếp nhất tới hỏi Diệp Huyền.
Bởi vì thân thể hắn chống đỡ không được bao lâu, lập tức sẽ bị thiểm điện màu đỏ tươi đánh vào trên người.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm!
Cho nên tuyệt đối không thể lãng phí thời gian, vừa phải xua tan những nghi ngờ của Diệp Huyền, lại phải để bản thân đặt ra những câu hỏi hợp lý.
Nếu như thực sự không được, vậy hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép sửa chữa ký ức của Diệp Huyền, quan sát ký ức trong đầu của hắn.
"Sư tôn, bên Đại sư huynh cũng xảy ra chuyện!"
Diệp Huyền vội vàng mở miệng nói, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, "Lần chúng ta trở về vào hai năm về trước, ta vụng trộm đi tìm Đại sư huynh, kết quả phát hiện Đại sư huynh nằm ở trên giường không động đậy, lúc đó ta giật nảy cả mình, còn tưởng rằng hắn đã chết ở thế giới bên này, nhưng chẳng mấy chốc ta phát hiện không có đơn giản như vậy, nhục thân Đại sư huynh còn duy trì hô hấp, giữ nhịp tim, gióng như người sống, tuyệt không phải đã chết, lúc đó ta giật nảy cả mình, cũng không dám nói cho người ngoài mà lập tức âm thâm lấy thân thể của Đại sư huynh đi chuyển đến Ma Đô, giấu ở nhà của ta!"
"Ồ? Giấu ở trong nhà của ngươi?"
Dương Phóng hỏi, ngược lại là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Chẳng mấy chốc hắn đã phản ứng lại.
Chính mình ở thế giới bên này chưa chết, chỉ là không cách nào trở về, cho nên nhục thể của hắn tự nhiên sẽ giữ nhịp tim duy trì hô hấp.
Cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận