Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 526: Chẳng lẽ bọn họ câu kết với đệ tử Hải Sa viện?

"Chính bọn họ muốn chết? Ta chỉ cần thành thành thật thật thì không sao cả?"
Trong lòng Trần Thi Nghiên cuộn trào mãnh liệt, suy nghĩ mấy câu nói cuối cùng đó của Dương Phóng.
Chẳng lẽ!
Giết chết đám Diệt Tà minh kia vẫn là tổ chức Thiên Thần bọn họ?
Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Trần Thi Nghiên kinh hãi trong lòng.
Tại cứ điểm thần bí của Thanh Long hội.
Dương Phóng vừa mới trở về đã rơi vào trong khổ tu, đồng thời chờ đợi tin tức từ Lữ Bưu, Bạch Cảnh Nguyên.
Thẳng tới ba ngày sau, Lữ Bưu mới mang theo lượng lớn dược liệu chạy trở về.
Dương Phóng lập tức đứng dậy, đeo găng tay da hươu vào, trang bị đầy đủ, bắt đầu điều chế kịch độc Thiên Trọng tỏa một cách cẩn thận.
Có tới tận một ngàn loại kịch độc, dựa theo phương thức đặc thù để sắp xếp tổ hợp lại, điều chế cũng không có đơn giản như vậy, trong quá trình này phàm là có bất kỳ một chút sai lầm nào đều sẽ dẫn đến uy lực kịch độc giảm đi rất nhiều.
Cho nên toàn bộ quá trình, Dương Phóng quả thực không dám thư giãn một chút nào.
Cả một ngày trôi qua.
Một phần mẫu kịch độc Thiên Trọng tỏa mới cuối cùng cũng được hắn hợp lại
Nhìn vào thuốc bột màu tím nhạt bên trong bình sứ, Dương Phóng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, nở ra nụ cười mỉm, trong lòng hiện ra từng chút từng chút chờ mong.
Hy vọng loại kịch độc này thật có thể ảnh hưởng đến cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan.
Cho dù chỉ làm cho hành động của đối phương hơi chậm chạp cũng xem như thành công.
Hắn cũng không dám hy vọng xa vời có thể trực tiếp hạ độc chết được đối phương!
Mà ngoài việc chuẩn bị kịch độc Thiên Trọng tỏa ra, mấy ngày qua hắn cũng đang khổ tu Côn Bằng Tam biến.
Hôm nay Côn Bằng Tam biến cuối cùng cũng đã thuận lợi tiến vào tầng thứ nhất (100/2000)!
"Tuy nhiên cột tu vi thì vẫn còn quá chậm."
Dương Phóng tự lẩm bẩm một mình.
Tu vi: Siêu phẩm (8700/15000).
Chỉ có đạt tới (10000/15000), mới xem như bước vào Siêu phẩm đệ tam quan.
Hiện tại còn kém nhiều lắm, một mặt là dược liệu theo không kịp, một mặt khác cũng là những chuyện khác làm bỏ lỡ thời gian.
"Lữ Bưu, bên Bạch Cảnh Nguyên còn chưa có tin tức gì sao?"
Dương Phóng đi ra cửa phòng, tiến hành hỏi thăm.
"Vẫn như cũ còn chưa có, chắc là còn đang tìm kiếm."
Lữ Bưu trả lời.
"Như vậy a."
Dương Phóng nhíu mày.
Xem ra Tinh thạch quả nhiên không phải thứ có thể kiếm được dễ dàng.
"Mấy ngày nay các ngươi đều để ý, vài ngày sau ta sẽ lại tới tìm các ngươi."
Dương Phóng nói.
"Vâng, hội trưởng!"
Lữ Bưu nói.
...
Trong một thị trấn nhộn nhịp.
Dòng người chen chúc.
Tín đồ tổ chức Tà Đạo cũng không phát triển tới nơi này.
Rất nhiều thương đội vẫn có thể được nhìn thấy trên đường phố.
Dưới quán trà ven đường, một đám giang hồ đang bàn tán sôi nổi.
"Những ngày này, thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, để cho người ta hoa cả mắt."
"Ai nói không phải chứ, đầu tiên là Thần Vũ tông chia năm xẻ bảy, sau đó là Tiêu Phóng kia qua lại tự nhiên dưới mắt Tứ Đại Viện chủ, hạ độc chết vô số đệ tử, mấy ngày trước còn xảy ra chuyện Diệt Tà minh làm nổ nát kho thóc, mỗi một chuyện đều làm người chấn kinh."
"Kho thóc của Nam Sơn thành bị phá hủy, toàn bộ Bạch Trạch vực chỉ sợ cũng sẽ không được tốt hơn, các nơi đều muốn bỏ tiền nhiều hơn, lông cừu vẫn là phải xuất hiện ở trên thân cừu, xui xẻo chỉ là những người dân bình thường."
"Đúng rồi, tên Tiêu Phóng đệ tử của Hải Sa viện kia vì sao có thể đáng sợ như thế, tốc độ của hắn thế mà nhanh tới ngay cả Tứ Đại Viện chủ cũng không đuổi kịp, khó tránh khỏi có hơi khó tin, chẳng lẽ hắn cũng là cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan sao?"
"Không có khả năng là Siêu phẩm đệ tam quan, có lẽ là bí pháp gì cũng chưa biết chừng, lúc hắn chạy quanh người hắn nở rộ ra ánh sáng đỏ, rõ ràng quá không bình thường."
"Ánh sáng đỏ?"
"Đúng vậy."
Cách đó không xa.
Một lão giả thân hình to lớn dị thường, trên người mặc trường sam vải thô, mái tóc dài trắng xám, mặt không biểu tình, đang yên lặng uống Hồng Nham trà trước mặt, sau khi nghe được mọi người bàn tán như vậy, hắn chậm rãi đặt chén trà xuống, lạnh lùng mở miệng nói: "Chưởng quỹ, tính tiền!"
"Được rồi, tổng cộng tám văn tiền!"
Một tên tiểu nhị chạy tới.
Lão giả để lại tám văn tiền biến thành màu đen, đứng dậy rời đi.
Tiêu Phóng của Hải Sa viện!
Hai mắt hắn chuyển lạnh.
Khó trách Thần sứ hắn phái ra ngoài nhiều ngày như vậy còn chưa trở về.
Hiện tại xem ra chắc chắn là đã chết rồi!
Hơn nữa Thị Huyết Phi phong cũng đã rơi vào trong tay người khác!
Chỉ là, để hắn nghi ngờ là, đám người Thanh Long hội núp ở chỗ nào?
Chẳng lẽ bọn họ câu kết với đệ tử Hải Sa viện?
Sắc mặt Ngô trưởng lão lộ vẻ lạnh lùng, thân thể vạm vỡ biến mất ở nơi xa.
...
Sáng sớm.
Mặt trời mọc như thường lệ.
Sương trắng dày đặc chậm trùng lên xuống trong rừng, như một dòng sông rộng lớn mênh mông.
Sâu trong Dạ Thần sơn.
Dương Phóng đã thuận lợi trở về đây, tiến vào trong trạng thái khổ tu.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đột nhiên cửa phòng bị người gõ chậm.
Hai mắt Dương Phóng khẽ động, mở hai mắt ra.
"Vào đi!"
Kẹt kẹt!
Cửa phòng đẩy ra, Long bà bà khom lưng chậm rãi bước vào cửa.
Trong tay nàng cầm cái tẩu thuốc, hốc mắt lõm sâu, giống như có chuyện quan trọng, nhấp tẩu thuốc một cái, một lúc sau mới nói với giọng già nua, "Bái kiến Tiêu Tông chủ, có một chuyện quan trọng, lão thân (bà già) ta cảm thấy nói với ngươi vẫn là tốt hơn."
"Ồ? Có chuyện gì vậy?"
Dương Phóng ở một bên cau mày lại.
"Không biết Tiêu Tông chủ thế nhưng là đã từng biết về cảnh giới phía trên của Siêu phẩm đệ tam quan chưa?"
Long bà bà nói.
"Nghe nói qua, hình như gọi là Thánh linh!"
Dương Phóng trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận