Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 231: Nhậm Quân mất tích

Giá vốn của hắn một lần mua là 55 lượng, một lần mua là 58 lượng, hiện tại bất luận như thế nào đều là đang lời.
"Một ngày không giải quyết tổ chức tà đạo thì về sau sẽ còn tiếp tục tăng lên nữa."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Hắn đi tới cửa hàng thuốc, mua thêm mười phần dược liệu tắm thuốc nữa thì trở về nhà tiếp tục tu luyện.
Trong vài ngày liên tiếp, Thập Tự quyền, Phách Sơn đao, Trọng chưởng của hắn tất cả đều đang tăng nhanh như gió.
Thập Tự quyền đã đạt tới tầng thứ hai 900/1000, chỉ kém 100 điểm kinh nghiệm nữa thôi là có thể bước vào tầng thứ ba.
Phách Sơn đao, Trọng chưởng cũng đều đã lần lượt đạt tới tình trạng tầng thứ nhất 420/600 và 560/600.
Đảo mắt lại ba ngày nữa trôi qua.
Thực lực Dương Phóng thay đổi từng ngày và không ngừng được cải thiện.
Vào buổi chiều ngày thứ ba.
Hắn lại đi hỏi thăm giá cả của Tịch Tà ngọc một lần nữa.
Lần này đắt hơn nhiều.
Lập tức tăng lên tới 72 lượng bạc.
Tương đương với một ngày tăng lên 2 lượng bạc, 2 lượng bạc này tương đương với hơn nửa năm tiền công của người bình thường tại Bạch Lạc thành.
Mà ở vào thời điểm Dương Phóng đang âm thầm mừng rỡ.
Ở một phương hướng khác.
Bên chỗ Trình Thiên Dã, Trần Thi Nghiên, lão Ngô lại trở nên vô cùng căng thẳng.
Bởi vì tổng đội trưởng của bọn họ là Nhậm Quân đã ... mất tích.
Hắn đã mất tích suốt năm ngày.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Trình Thiên Dã tới Phủ thành chủ tìm Nhậm Quân mấy lần, kết quả đều được cho biết Nhậm Quân không có ở đó, Trình Thiên Dã lại đi đến những nơi khác nhau ở trong thành tìm một vòng.
Chỉ cần những nơi Nhậm Quân thích tới, hắn đều tìm tất cả những nơi đó, không bỏ qua một nơi nào.
Nhưng vẫn không có bất kỳ tung tích nào của hắn.
"Chẳng lẽ Nhậm đội trưởng bị hại rồi?"
Sắc mặt Trình Thiên Dã trở nên tái nhợt.
Thân phận của Nhậm Quân không phải bình thường, này nếu như mà bị hại thì chuyện này thế nhưng là lớn lắm.
"Trình đội trưởng, trước tiên đừng căng thẳng, tình huống có thể sẽ không có xấu đến mức như vậy đâu."
Trần Thi Nghiên nói ra phân tích của mình, "Mặc dù chúng ta đều đã tìm kiếm ở khắp mọi nơi rồi, nhưng tại Phủ thành chủ chúng ta đến nay chưa tới tìm, có lẽ Nhậm đội trường còn đang ở trong Phủ thành chủ."
"Ý của ngươi, hắn đắc tội người nào đó ở Phủ thành chủ cho nên đã bị giam lại ở đó rồi?"
Trình Thiên Dã đành nhắm mắt mà ôm lấy tia hy vọng này, mở miệng hỏi.
"Rất có thể là như vậy!"
Trần Thi Nghiên gật đầu.
"Thế nhưng là ta đã tới đó hỏi mấy lần rồi, bọn họ đều nói không thấy Nhậm Quân trở về ..."
Sắc mặt Trình Thiên Dã căng thẳng, đi tới đi lui, nói: "Như vậy đi, Thi Nghiên, ngươi xem một chút xem hôm nay có thể phái cao thủ Thập Tự môn nhân lúc trời tối đi tới Phủ thành chủ nhìn xem một chút có được hay không, tuyệt đối đừng để người của Phủ thành chủ phát hiện ra là được."
Hiện tại hắn căn bản không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Chỉ cầu là bởi bọn hắn suy nghĩ nhiều.
Nhậm đội trưởng ... tuyệt đối không được chết.
"Được, ta thử một chút."
Trần Thi nghiên gật đầu.
Bọn họ lại bàn chuyện ở nơi này một lúc rồi mỗi người rời đi một hướng khác nhau.
. . .
Bóng đêm dần dần tối.
Dương Phóng đi ra ngoài một lần nữa, trên người khoác một chiếc áo bông dày màu đen, trên đầu đội chiếc mũ của áo bông, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng, khóa chặt cửa phòng lại, lập tức đi về phía nơi xa.
Tính toán thời gian, tối nay lại là khoảng thời gian chợ đen giao dịch mỗi tháng một lần.
Lần này hắn chuẩn bị đi tới đó mua nhiều thêm mấy tấm mặt nạ da người.
Bằng cách này, sau này có thể thay đổi một cái thân phận khác bất cứ lúc nào.
Một đường đi bộ, từ cửa phụ nhìn ra ngoài thành, sau đó lập tức thi triển khinh công lướt nhanh một cách điên cuồng ra ngoài thành, giống như thể đằng sau có chó đuổi theo vậy.
Lộ trình hơn ba dặm đường, lấy tốc độ của hắn bây giờ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi là đã chạy tới.
Trong sơn trang đổ nát.
Sớm đã có gần trăm người tới.
Tuy rằng trời đông giá rét, nhưng những người dám đến nơi này thì chắc chắn đều có thực lực cường đại, tự nhiên không sợ chút lạnh giá này.
Mà Tà Linh theo như thông thường thì chỉ hoạt động sau nửa đêm (0h).
"Mọi người, quy tắc vẫn giống như lần trước, hai bên mua và bán trước tiên đứng tách nhau ra."
Bóng người trên đầu đội mặt nạ màu đỏ đi ra, nói với giọng nói khàn khàn.
Mọi người lập tức đứng tách ra một cách nhanh chóng, sau đó người bán đồ bắt đầu thi nhau lấy ra những thứ mà mình mang trên người, bày ra trên bàn, chờ đợi người tới hỏi thăm.
Dương Phóng đi ở chỗ này, ánh mắt liên tục liếc nhìn đồ vật trên từng cái quầy hàng.
Đột nhiên, bước chân của hắn dừng lại, trong lòng khẽ thả lỏng, nói với giọng nói khàn khàn, "Mấy tấm mặt nạ da người này bán như thế nào?"
"Năm lượng bạc một tấm, muốn mua bao nhiêu tấm?"
Người bán trả lời với giọng khàn khàn.
Ở trước mặt hắn thế mà bày ra tới bảy, tám tấm mặt nạ da người.
Hiển nhiên người bán ra này cũng không phải người đứng đắn gì, chắc chắn làm một loại công việc nào đó không muốn người biết.
"Ta có thể xem qua một chút không?"
"Được!"
Người bán trả lời.
Dương Phóng lập tức đưa tay cầm lấy một xấp mặt nạ da người, chọn lựa từng tấm một.
Nam nữ già trẻ tất cả đều có.
Chọn một lúc lâu mới tìm được hai tấm phù hợp với yêu cầu của mình.
"Chỉ có những tấm mặt nạ này thôi sao? Còn có nhiều hơn hay không?"
Dương Phóng hỏi.
"Hết rồi, hôm nay chỉ có những tấm mặt nạ này thôi!"
Người bán lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận