Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1051 - Lão giả thần bí



Chương 1051 - Lão giả thần bí




Khu vực phía trước nhất.
Đó là một lão giả đang ngồi xếp bằng trên giường thép, đầu tóc rối bù, vẻ ngoài khó coi, trông không ra số tuổi cụ thể, vào lúc này đang ôm lấy một quả dưa hấu gặm ăn, ăn tới miệng dính đầy nước dưa hấu.
"Không hổ là Đạo Quả thế giới, một thân lực lượng này của ta gần như cũng bị áp chế tới không còn một mảnh, tuy nhiên không sao cả, dù sao lão nhân gia ta thuận lợi tới đây, đám khốn kiếp kia đã không muốn dẫn ta theo, vậy lão nhân gia ta sẽ chính mắt tới xem một chút, ha ha ha ..."
Lão giả thần bí vừa gặm dưa hấu, vừa nhìn về phía mọi người trước mặt, cười nói: "Tuy nhiên, tư chất của các ngươi cũng quá kém đi, đây thật sự là Đạo Quả thế giới sao? Người ở Đạo Quả thế giới làm sao lại sinh ra các ngươi những người có tư chất vô cùng kém đến ngạc nhiên như thế này, ai, ngay cả thiên tài ngàn năm vạn năm khó gặp cũng không có, thật sự là thất vọng."
Hắn nhổ hạt dưa hấu ra.
Phốc phốc phốc phốc!
Từng hạt dưa hấu nhanh chóng bay ra ngoài giống như đạn vậy, lít nha lít nhít khảm vào trên mặt đất lạnh lùng cứng cỏi.
"Tiền bối, ngài rốt cuộc là ai? Ngài thực sự đến từ Thần Khư thế giới sao?"
Trình Thiên Dã khó nhịn được sự rung động, mở miệng hỏi.
"Thần Khư thế giới? Chỗ mà các ngươi bây giờ gọi là Thần Khư thế giới là ở chỗ nào?"
Lão giả thần bí lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại cầm một con gà quay lên, dùng sức gặm, nói: "Ngon thật đấy, so với thời của lão phu khi đó còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần, đúng rồi, khi lão nhân gia ta năm đó phát hiện sự khác thường, thế giới kia quả thực gặp phải hủy diệt, thần linh vẫn lạc, cường giả chết hết, trải qua thời kỳ đen tối nhất từ trước đến nay, bây giờ có thể được gọi là Thần Khư thế giới thì cũng cực kỳ thỏa đáng, có điều lão nhân gia ta hôn mê trong khoảng thời gian quá lâu, năm đó bị mấy tên khôn kiếp phát hiện tung tích ta, thiếu chút nữa đánh chết ta, bây giờ ta cũng không biết thế giới đó đến cùng đã biến thành cái dạng gì?"
Hắn đột nhiên nhìn về phía đám người Trình Thiên Dã, nói: "Alo, thế giới đó bây giờ như thế nào rồi?"
Trong lòng mọi người sôi trào mãnh liệt, càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi.
"Thế giới kia trước đó dường như gặp phải biến cố, thần linh đã biến mất hoàn toàn, cường giả mạnh nhất chỉ là Thánh Linh cảnh."
Nhậm Quân trả lời.
"Thánh Linh? Ha ha ha, có chút ý tứ."
Lão giả thần bí cười ha hả.
"Tiền bối, thế giới kia thực sự tồn tại cái gọi là nguyền rủa sao? Vì sao hồn phách của chúng ta lại xuyên qua đó? Còn nữa, tại sao lại gọi nơi này của chúng ta là Đạo Quả thế giới?"
Trình Thiên Dã nắm lấy cơ hội, vội vàng hỏi thăm.
Lão giả này thần bí khó lường.
Vừa lên đến đã biết chuyện mọi người có thể xuyên không.
Cho nên hiện tại xem như giấu giếm cũng không có tác dụng gì, tốt hơn hết là nên thẳng thắn và cởi mở, để có được nhiều thông tin hữu ích hơn.
"Hắc hắc hắc ... chuyện này cần chính các ngươi phán đoán."
Lão giả thần bí lộ ra một nụ cười nồng đậm, cầm lấy một lon Cocacola trên bàn, vặn cái nắp ra rồi lập tức uống, trong miệng lộ ra vẻ say sưa, kinh ngạc hỏi: "Đây là thứ gì vậy?"
"Chậc chậc, các ngươi đều là người đáng thương a, loại chuyện này ta quả thực biết một chút, có điều, lão nhân gia ta cũng không dám nói lung tung, năm đó ta thật vất vả mới bò vào, không muốn bị người thủ tiêu, ta có thể hết ăn lại uống ở chỗ này không sao cả, nhưng nếu như làm hỏng chuyện tốt của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tới giết chết ta, ta cũng không dám đối địch với bọn họ."
Lão giả thần bí cười nói.
Mọi người lại lộ ra vẻ kinh ngạc một lần nữa.
Có ý tứ gì?
Nghe giọng điệu, dường như còn dính đến một âm mưu vô cùng đáng sợ đó?
"Tiền bối, vậy ngài có thể chỉ điểm một chút hay không?"
Lão lãnh đạo tiếp tục mở miệng hỏi.
"Các ngươi có thể hồn xuyên qua thế giới khác, chắc hẳn sinh vật thế giới khác cũng có thể tiến vào nơi này của các ngươi đúng không?"
Lão giả thần bí mỉm cười.
"Đúng vậy."
Mọi người gật đầu.
"Thật ra thì điểm này cần phải trách ta, ban đầu sinh vật thế giới khác chắc là sẽ không qua được, đều là do ta, năm đó chính ta đã vô tình làm cho phong ấn của bọn họ xuất hiện sơ hở, cho nên mới để cho một số quái vật được ngẫu nhiên truyền tống tới đây."
Lão giả thần bí mở miệng, đột nhiên vỗ hai tay, cười nói: "Được rồi, bây giờ không nói nhiều nữa, các ngươi đưa lão nhân gia ta dạo chơi trước một chút đi, đối với mảnh thế giới này lão nhân gia ta thế nhưng là rất tò mò!"
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ do dự, sau đó tất cả đều đưa ánh mắt nhìn về phía lão lãnh đạo.
Lão lãnh đạo khẽ gật đầu, nói: "Đã như vậy, vậy chúng ta sẽ đưa tiền bối đi dạo chơi thật vui vẻ."
Hắn ra hiệu với người bên cạnh, chuẩn bị mang vị lão giả thần bí khó lường này đi dạo gần đây.
···
Nửa giờ sau.
Trình Thiên Dã cố gắng tìm thời gian để rời đi, với vẻ mặt nghiêm túc, rút lui đi về phía xa với lão lãnh đạo.
Cùng lui ra ngoài với bọn họ bỗng nhiên còn có mấy người Nhậm Quân, Từ Khai, Thạch Tỉnh Nghiêm, Diệp Huyền.
"Vị lão giả này thần bí khó lường, chắc chắn có rất nhiều liên hệ với thế giới bên kia, thậm chí đối phương còn có thể là thần linh sống vô số năm nào đó, cho nên tiếp theo cần phải ứng phó cho thật cẩn thận."
Lão lãnh đạo nói với giọng điệu ngưng trọng.
Mọi người thi nhau gật đầu, cũng cảm thấy nghiêm túc.
Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới thế mà lại gặp loại biến cố này.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận