Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 440: Đều là Siêu phẩm, vậy mà lại chênh lệch tới lớn như vậy?

"Hợp lý?"
Một tên Ngư nhân cầm đầu, mặt không biểu tình, nói: "Như thế nào mới gọi là hợp lý? Qua nhiều năm như vậy, Hoàng Gia bảo ngươi vụng trộm được bao nhiêu chỗ tốt từ Ngư nhân chúng ta, nhưng cuối cùng, các ngươi vẫn không thể cho chúng ta những gì chúng ta muốn, cứ tiếp tục như vậy thì Hoàng Gia bảo có cần thiết để tồn tại nữa không? Bọn họ chỉ là giết mấy người của ngươi mà các ngươi đã cảm thấy không chịu nổi rồi?"
Hoàng Thiên Hải tròng mắt co rụt lại nhìn về phía Ngư nhân trước mắt, mở miệng quát:
"Ngươi là có ý gì?"
"Có ý gì?"
Bên cạnh, một tràng tiếng cười vang lên.
Một người đàn ông trên người mặc huyền bào màu đen, thân thể cao lớn trên mặt đeo một cái mặt nạ màu đỏ, đứng ở cách đó không xa khẽ cười nói: "Hoàng Bảo chủ, xem ra Tái Nhân Tư huynh đệ nói không đủ rõ ràng, đã như vậy, vẫn là ta tới nói thay cho hắn đi, từ hôm nay trở đi, Hoàng Gia bảo nào không cần thiết phải tồn tại tiếp nữa!"
Người này chính là Vũ Khúc Tinh Quân bên trong Thất Đại Tinh Thần.
"Các ngươi muốn diệt Hoàng Gia bảo của ta?"
Hoàng Thiên Hải kinh ngạc thốt lên.
"Sai, không phải diệt mà là thay thế!"
Người đàn ông đeo mặt nạ đỏ nói với giọng điệu bình tĩnh, "Từ nay về sau, Hoàng Gia bảo vẫn gọi là Hoàng Gia bảo, nhưng chủ nhân của nó sẽ trở thành chúng ta."
"Trò cười!"
Hoàng Thiên Hảo lập tức nở nụ cười tức giận, nói: "Dựa vào một câu của các ngươi mà muốn diệt được Hoàng Gia bảo ta? Quả thực là mơ tưởng hão huyền, hôm nay lão phu ngược lại muốn xem xem ai có thể diệt được Hoàng Gia bảo ta!"
"Một đám dư nghiệt cũng dám nói khoác mà không biết ngượng, dám diệt Hoàng Gia bảo chúng ta, trước tiên phải bước qua thi thể của lão phu!"
Một tên trưởng lão bên cạnh lao tới, mở miệng quát.
"Đúng vậy, dựa vào các ngươi mà cũng dám nói bừa!"
"Chó nhà có tang, thực sự cho rằng chúng ta sợ các ngươi phải không!"
Tất cả trưởng lão bên cạnh thi nhau quát chói tai.
"Tái Nhân Tư huynh đệ, xem ra đám chó mà các ngươi nuôi, dường như nuôi không được tốt a!"
Người đàn ông đeo mặt nạ màu đỏ kia thản nhiên cười nói: "Là do các ngươi tự mình thanh lý môn hộ? Hay là nói, tất cả mọi người cùng lên?"
Vẻ mặt Ngư nhân cầm đầu âm trầm xuống.
Một đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Thiên Hải, lạnh như băng nói, "Hoàng Tihene Hải, ngươi thật muốn động thủ? Ta vốn còn muốn giữ lại cái mạng của ngươi, chỉ phế võ công của các ngươi là được, đã ngươi muốn động thủ vậy xem như không thể trách được ta!"
"Ít nói lời vô ích, lấy bản lãnh của ngươi ra đi!"
Hoàng Thiên Hải quát.
"Lên!"
Ngư nhân cầm đầu vung tay lên, mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
Sưu sưu sưu!
Hơn mười tên Ngư nhân bên cạnh, trong tay cầm xiên thép, một mặt nở nụ cười quái dị, bàn chân giẫm mạnh một cái trong nháy mắt lao tới.
Một đám trưởng lão của Hoàng Gia bảo cùng nhau hét lên một tiếng, rút đao kiếm ra, thi nhau lao về phía trước giao thủ với Ngư nhân.
Ngư nhân cầm đầu lộ ra vẻ mặt hững hờ, thân hình cao lớn tới 1m85 mang theo một cỗ khí tức đặc biệt tươi mát, chậm rãi cất bước đi về phía trước, mắt thấy Hoàng Thiên Hải cách đó không xa thì nói với giọng lạnh lùng, "Hoàng Thiên Hải, để cho ta xem ngươi trong những năm qua luyện được năng lực gì rồi?"
Hoàng Thiên Hải khuôn mặt già âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngư nhân trước mắt.
Theo Ngư nhân đi vào từng bước một, một cỗ khí thế khổng lồ đáng sợ cũng từ trên thân thể đối phương lan tràn mà ra, rạp trời kín đất, giống như thủy triều vậy, liện tục không ngừng nghiền ép mà tới.
"Giết!"
Hoàng Thiên Hải quát một tiếng chói tai, thân thể đột nhiên lao ra, một thanh trường kiếm sắc bén bên hông rời khỏi vỏ, ngay lập tức hóa thành vô số tàn ảnh.
Giống như ánh nắng mặt trời tươi sáng.
Vô cùng chói mắt.
Để cho người ta khó mà thấy rõ.
Ngư nhân cầm đầu kia hai mắt phát lạnh, vung xiên thép trong tay, nhanh chóng xuyên qua khu vực phía trước mặt, trong miệng nói: "Để cho ngươi nhìn xem, cái gì mới thực sự gọi là Siêu phẩm?"
Rầm rầm rầm!
Từng đợt nổ vang uỳnh uỳnh trong nháy mắt phát ra.
Gió mạnh rít gào, gió lớn thổi ra xung quanh.
Hoàn toàn để cho người ta không kịp phản ứng, sàn nhà khắp nơi nổ tung không ngừng.
Phốc phốc!
Máu tươi phiêu tán rơi rụng, trường kiếm tuột tay.
Hoàng Thiên Hải một mặt hoảng sợ, thân thể lập tức giống như không nhận khống chế bay rớt ra ngoài, phịch một tiếng hung hăng va chạm vào trên hòn non bộ ở góc sân, va đập đến nguyên cả hòn non bộ cũng bị va chạm tới vỡ nát ra, cánh tay co rút, hai lòng bàn tay dính đầy vết máu.
"Ngươi!"
Trong lòng hắn run rẩy, khó có thể tin.
Đều là Siêu phẩm, vậy mà lại chênh lệch tới lớn như vậy?
Ngư nhân cầm đầu kia rất là khinh thường, tay cầm xiên thép, đi thẳng về phía trước, nói: "Từ hôm nay trở đi, Hoàng Gia bảo như vậy đổi chủ, về phần các ngươi thì chết hết đi cho ta!"
Sưu!
Hắn vung xiên thép, một mặt tàn nhẫn trực tiếp hung hăng cắm về phía thân thể của Hoàng Thiên Hải.
Hoàng Thiên Hải trên mặt tràn đầy kinh hãi, hắn bất chấp tất cả vội vàng lật người, nhanh chóng vỗ ra mấy chỗ lực chưởng kinh khủng, thân thể đột nhiên gập lại, cấp tốc lao về phía phương hướng cửa, phát huy tốc độ của mình đến cực điểm.
Ở vào thời khắc quan trọng, hắn lại bỏ con cái của mình ở lại, trực tiếp chạy đi.
"Muốn đi?"
Vũ Khúc Tinh Quân đeo mặt nạ màu đỏ khẽ cười một tiếng, thân thể trong nháy mắt điên cuồng lướt tới, nhanh chóng đuổi theo về phía phương hướng Hoàng Thiên Hải, lên xuống mấy cái lập tức lao ra khỏi cổng sân.
Chỉ có điều, khi hắn vừa mới lao ra, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thân thể lập tức dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận