Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 331: Ngươi cứ nói xem?

"Tổ chức Thiên Thần ..."
Ánh mắt Diêm trưởng lão lãnh đạm, nhìn thoáng qua các trưởng lão khác bên người.
Mấy vị trưởng lão khác cũng thi nhau nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị chưa bao giờ nghe thấy.
"Các ngươi đi xuống trước đi, trong mấy ngày này đừng đi lung tung!"
Diêm trưởng lão đột nhiên âm trầm nói.
"Vâng, Diêm trưởng lão!"
Chu Võ và những người khác cung kính nói
Mấy người Á Lịch Sơn Đại, Lý Lãng, An Kiệt Tư tất cả cũng đều thầm thở phào.
Bọn họ còn lo lắng Diêm trưởng lão sẽ ra tay vô tình, giận lây sang đám người Chu Võ.
Hiện tại xem ra vẫn là sợ bóng sợ gió một trận.
Bọn họ ôm quyền một lần nữa, cung kính lui ra khỏi chỗ này.
Bên ngoài.
Trong sân.
Nhậm Quân, Trình Thiên Dã vẻ mặt khó coi đang đi tới đi lui.
Tin tức vừa rồi bọn họ đã hỏi từ những người khác mà biết được.
Đám người Chu Võ lại thiếu chút nữa thì chết cả đám?
Ngải Bá Đặc, Cái Á phụ trách huấn luyện bọn họ đều đã bị giết chết!
Thậm chí ngay cả hai vị cao thủ Thập phẩm cũng bị giết chết.
Bọn họ thực sự đã gặp một người đàn ông mặc giáp sắt cực kỳ đáng sợ ở Bạch Trạch vực!
Chuyện này, bất kể như thế nào Nhậm Quân cũng muốn hỏi cho rõ mới được.
"Tám chín phần mười đúng là cao thủ của tổ chức Thiên Thần được truyền tống đến đây."
Trình Thiên Dã khẽ thở dài.
Suy cho cùng, những người thích mặc áo giáp sắt màu đen là cực kỳ hiếm.
Hầu hết những người mặc áo giáp sắt thì đều sẽ để lộ mặt ra ngoài.
Nào có giống như tổ chức Thiên Thần, chỉ để lộ ra bên ngoài một đôi mắt.
Lại thêm trên người mấy người Ngải Bá Đặc, Hàn Sở đều có dấu hiệu của việc trúng kịch độc.
Thêm điều này nữa thì càng chính xác hơn.
"Chu Võ, Lý Phong, các ngươi không cần đi, tới đây cho ta!"
Nhậm Quân đột nhiên quát lớn một tiếng, chỉ về phía đám người Chu Võ đi ra từ trong đại điện.
Vẻ mặt của Chu Võ và những người khác đột nhiên thay đổi, vội vàng muốn tránh né.
Chỉ là, hai người Nhậm Quân đặc biệt ở đây chặn bọn họ lại, bọn họ còn có thể đi đâu?
"Nhậm đội trưởng ..."
Chu Võ, Lý Phong và những người khác nở nụ cười lấy lòng, kiên trì đi về phía bên Nhậm Quân.
"Các ngươi thật sự là giỏi rồi ..."
Nhậm Quân tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Đi, trước tiên cùng ta trở về chỗ ở lại nói!"
Hắn trực tiếp dẫn theo hai mươi mốt người xuyên không Long quốc đi về phía chỗ ở.
Thần sắc Chu Võ và những người khác đều có vẻ lo lắng, vội vàng quay đầu nhìn về phía mấy người Á Lịch Sơn Đại, Lý Lãng một cái.
Lý Lãng mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, cứ nói ra suy nghĩ thật của các ngươi, ta nghĩ Nhậm đội trưởng sẽ không làm khó các ngươi."
Chu Võ và những người khác thầm thở phào, đành phải tiếp tục đi về phía nơi xa.
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Á Lịch Sơn Đại dẫn Lý Lãng, An Kiệt Tư, Sử Kim và một nhóm cảnh sát hình sự quốc tế đi về phía nơi xa.
Vừa mới đi vào phòng.
Thần sắc Á Lịch Sơn Đại lập tức ngưng trọng xuống, đi tới đi lui trong phòng, trầm giọng nói: "Lý Lãng, ngươi cảm thấy người mặc áo giáp sắt mà bọn họ gặp phải kia đến cùng có phải là người của tổ chức Thiên Thần hay không?"
Hắn cho đến bây giờ còn có mấy phần không thể tin nổi.
"Chuyện này ..."
Lý Lãng khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói, "Ta nói có lẽ là thật, dựa theo những gì bọn họ miêu tả, cùng với động tĩnh truyền tống ở Bạch Lạc thành quá lớn, phạm vi bao phủ gần mười dặm, rất có thể thành viên riêng lẻ của tổ chức Thiên Thần cũng không thể nào tránh đi được cho nên mới bị truyền tống tới."
"Thật sao?"
Á Lịch Sơn Đại nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng âm u chớp động.
Tổ chức Thiên Thần!
Một cái tổ chức được chính phủ Long quốc che giấu đủ kiểu!
Một tổ chức tuyên bố đã có được hai viên Thần chủng!
Nếu như có thể bắt được thành viên của bọn họ ở chỗ này, vậy sau khi trở về hiện thực, chắc chắn có thể tạo ra làn sóng xôn xao lớn.
"Đội trưởng, không phải ngươi có ý đồ với thành viên tổ chức bọn họ chứ?"
Lý Lãng thất kinh mà nói.
"Ngươi cứ nói xem?"
Á Lịch Sơn Đại nói với giọng đều đều.
Lấy thực lực của đám cảnh sát hình sự quốc tế bọn họ, đương nhiên sẽ không phải là đối thủ của tổ chức Thiên Thần, cũng không nên quên, thế lực đằng sau mà bọn họ dựa vào là Diệt Tà minh, bây giờ người mặc áo giáp sắt kia đã giết được mấy nhân vật quan trọng của Diệt Tà minh, điều này tương đương với việc làm mất lòng Diệt Tà minh.
Loại chuyện này, làm sao hắn lại không lợi dụng một chút chứ?
Đám người Lý Lãng, An Kiệt Tư hai mặt nhìn nhau.
. . .
Bên trong Nam Sơn thành.
Ở trong một cái sân rộng rãi.
Ở sau khi Dương Phóng bỏ ra cái giá ba ngàn lượng bạc cuối cùng cũng mua được một cái nhà có sân độc lập, bên trong có ba gian phòng, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn.
Khi quyết định mua nhà, Dương Phóng đã cởi ra từng bộ phận của bộ giáp nặng nề.
Những ngày qua trên người thường xuyên mặc bộ giáp vào trên người đến mức bên trong bộ giáp sớm đã thẩm thấu không ít những hạt máu nhỏ khô, theo từng bộ phận được cởi ra, bên trong bộ giáp nặng nề tỏa ra mùi vị gay mũi khác thường.
"Nếu như tiếp tục mặc nữa thì cả người chắc là bốc mùi mất."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Hắn chạm vào mặt nạ da người trên mặt.
Đeo liên tục trong nhiều này, tấm mặt nạ da người cũng đã trở nên sần sùi và nhăn nheo nhiều chỗ.
Vào lúc này hắn lập tức lột tấm mặt nạ da người này xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có, lập tức một cỗ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái truyền đến từ khuôn mặt, sau đó Dương Phóng mang theo bộ Thiết giáp này đi rửa sạch ở trong sân, mất tới một lúc lâu mới rửa sạch sẽ được bộ chiến giáp này của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận