Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1090 - Đội trưởng, Minh chủ cho gọi ngươi tới!



Chương 1090 - Đội trưởng, Minh chủ cho gọi ngươi tới!




"Hoàng thúc, vậy ta tạm thời cáo từ, ta bị phân phối đến tiểu đội thứ mười, không thể rời đi quá lâu."
Lam Vô Kỳ mở miệng nói.
"Đi thôi."
Dương Phóng trả lời.
"Vâng, hoàng thúc."
Lam Vô Kỳ chắp hai tay lên, rời khỏi nơi này.
Trong lòng hắn âm thầm rung động.
Nhiều ngày không gặp, thực lực của vị Bạch tiền bối thần bí khó lường này lại càng quỷ dị hơn.
Thế mà không nhúc nhích chút nào đã khiến cho Hoắc Đô phải sụp đổ!
Thậm chí ngay sau đó cũng không sử dụng lĩnh vực!
Trấn áp Hàn Vô Tà trước đó ít ra còn động tới lĩnh vực.
Nhưng bây giờ khi đối phó với Hoắc Đô, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến cho Hoắc Đô phải buông bỏ vũ khí, khóc rống lên.
Chẳng lẽ Bạch tiền bối là truyền nhân của Phật môn?
...
Thời gian trôi qua.
Trong bất tri bất giác lại mười ngày nữa trôi qua.
Trong khoảng thời gian mười ngày này, Dương Phóng đều không nhận được bất kỳ nhiệm vụ nào.
Nhưng bên những tiểu đội khác, lại có hai tiểu đội nữa nhận được nhiệm vụ, dưới trạng thái vạn bất đắc dĩ đành phải dẫn người ra ngoài.
Toàn bộ Thiên Nguyên cốc được bao phủ bên trong một loại bi thương và máu.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng lẳng lặng ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, quanh thân lưu chuyển một tầng khí tức màu lam thần bí, nhìn kỹ chính là một luồng khí lưu màu lam kỳ dị.
Thần chủng: Phong luật.
Khoảng thời gian trước tu luyện vất vả, khiến cho việc khống chế Phong luật của hắn càng thuần thục hơn.
Những làn gió nhẹ tỏa ra từ trên thân thể hắn, có thể nhẹ, có thể nặng, có thể cứng hoặc có thể mềm.
Càng quan trọng hơn!
Mượn nhờ sự cường đại của tinh thần lực của mình, giờ đây hắn đã đạt đến mức dần dần đạt được sự tinh tế trong việc kiểm soát luồng không khí (khí lưu).
Có thể ngưng tụ luồng không khí thành một thứ giống như lưỡi dao.
Tâm niệm vừa động, vô số lưỡi dao không khí hiển hiện, lít nha lít nhít khiến cho không gian trở nên hỗn loạn.
Hắn có loại trực giác, nếu như mình đủ cường đại, loại dao khí này thật sự có thể xé rách không gian, sau đó sẽ hình thành một loại thần thông mới!
Không Gian - Thứ Nguyên trảm!
Xoát!
Dương Phóng mở hai mắt ra lần nữa, khí tức màu xanh mờ mờ trên người dần dần thu liễm lại, một đôi ánh mắt đen nhánh nhìn về phía cửa phòng.
Trong cảm nhận của hắn, Thú nhân - Hoắc Đô đang bước nhanh về phía này với những bước chân rộng lớn.
"Đội trưởng, Minh chủ cho gọi ngươi tới!"
Giọng nói khàn khàn của Hoắc Đô vang lên ở ngoài cửa.
"Biết."
Giọng nói của Dương Phóng nhàn nhạt vang lên từ trong phòng.
Hắn thầm cau mày.
Xem ra vẫn không cách nào tránh khỏi.
Hơn phân nửa là có nhiệm vụ.
Bằng không, Quách Vinh sẽ không gọi hắn.
Dương Phóng đột nhiên nghĩ trong lòng.
Có nên nói chuyện của Tống Diêm Quân cho Quách Vinh hay không, sai đó mượn tay Quách Vinh diệt trừ Tống Diêm Quân?
Nhưng nếu như trực tiếp ngả bài như vậy thì Quách Vinh có thể tin tưởng hắn không?
Bốn thế lực lớn có thể tin tưởng hắn hay không?
Dù sao hắn còn là thành viên của Địa Phủ, còn là Bạch Vô Thường.
Một khi chuyện này được tiết lộ ra ngoài, lấy bản tính của bốn thế lực lớn, chưa chắc sẽ không làm ầm lên.
Trong lúc nhất thời, hắn khó mà đưa ra được quyết định của mình.
Một lát sau.
Dương Phóng đi ra khỏi phòng.
"Đội trưởng, nghe nói tiểu đội thứ chín và tiểu đội thứ mười một ra ngoài làm nhiệm vụ vào mười ngày trước đã trở về, đều không ngoại lệ, tiếp tục tổn thương thảm trọng."
Hoắc Đô ngưng giọng nói.
"Ồ? Trương Hằng trưởng lão sao rồi?"
Dương Phóng khẽ thay đổi sắc mặt.
"Trương Hằng trưởng lão trở về, tuy nhiên bản thân hắn bị trọng thương, chẳng những mất đi cánh tay, hơn nữa linh hồn cũng bị trọng thương, từ đó, thực lực tổn hại rất lớn, căn bản không cách nào còn sức chiến đấu để chiến đấu với Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê."
Hoắc Đô trả lời.
Đối với Trương Hằng - Tông chủ Thuần Dương tông, trong lòng hắn có chút khinh thường.
Hắn cảm thấy, ở bên trong 24 vị trưởng lão của Huyền Thiên minh, thực lực cao thâm thực sự không có mấy người.
Chẳng qua chỉ là quan hệ, đi cửa sau mới được lên làm trưởng lão.
Ở bên trong cùng cấp bậc, bọn họ căn bản không được tính là mạnh nhất.
"Mất đi một cánh tay, linh hồn trọng thương ..."
Dương Phóng lẩm bẩm.
Trước khi lên đường, trên người Trương Hoàng thế nhưng là đổi được bảy tám vật bảo vệ tính mạng.
Kết quả vẫn là rơi vào tình trạng bản thân bị trọng thương.
Cuộc chiến ở tiền tuyến thực sự tàn khốc!
"Vậy thành viên tiểu đội của hắn thì sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Chỉ còn có hai vị Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê là còn sống, còn lại đều đã chết thảm rồi, bản thân hai vị Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê kia cũng đều bị trọng thương!"
Hoắc Đô trả lời.
Thánh Linh thực sự như kiến hôi!
Không tới Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê thì căn bản không còn hy vọng sống!
Xem như Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê thì cũng không được an toàn!
"Hơn nữa sách lược mà bên phía mảng Khôn kia áp dụng rõ ràng chính là một đổi một, mặc dù chúng ta chết đi không ít người, bên bọn họ cũng vậy cũng chết không ít người, điều này thực sự đáng nghi ngờ, chẳng lẽ người bên phía bọn họ đều không sợ chết như vậy sao? Theo lý thuyết càng trở thành cường giả Thánh Linh cảnh thì chắc hẳn càng tiếc mạng của mình mới đúng, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ giống như không tiếc tính mạng bản thân mình một chút nào vậy."
Hoắc Đô ngưng giọng nói.
Liên quan tới điểm này, trước đó hắn và Mông Phóng của Tự Nhiên tộc, Tông chủ Vấn Đạo tông từng trao đổi qua.
Nhưng thực sự không nghĩ tới cường giả Thánh Linh cảnh bên kia lại sẽ điên cuồng như thế.
Trừ khi, bọn họ có chỗ dựa vào.
Ví dụ như!
Có thể sống lại!
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được nguyên nhân không sợ chết của bọn họ.
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận