Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 383: Tiểu tử, ngươi điếc à, ngươi rốt cuộc là ai?

Ba bóng người ngồi trên lưng ba con tuấn mã phân biệt là hai nam một nữ.
Một người trung niên, một thanh niên, còn có một thiếu nữ trẻ tuổi, sắc mặt lo lắng, hốt hoảng chạy trốn.
Bọn họ trông giống như đã đi đường thật lâu, tuấn mã dưới mông đang liên tục phun ra bọt mép, sắp không chống đỡ nổi.
Đêm trăng làm nổi bật bên dưới, lờ mờ có thể nhìn thấy được.
Trong số hơn mười con ngựa điên cuồng đuổi theo sau lưng vậy mà tất cả cũng không phải đều là nhân loại.
Trong đó có hai người đặc biệt thô kệch, khuôn mặt xấu xí, đầu mập tai lớn, trên mặt mọc đầy lông thú, đặc biệt là cánh tay của bọn họ, phi thường thô to khỏe, ở trên mọc lít nha lít nhít đầy lông màu đen dày đặc.
Này chắc hẳn là hai đầu Thú nhân.
Trong mồm thậm chí còn có những chiếc răng sắc bén, mũi tẹt, lỗ mũi vừa thô vừa to một cách bất thường.
"Bắt bọn họ lại!"
Một Thú nhân trong đó mở miệng gào thét, tiếng gào thét trong đêm trở nên vô cùng kinh khủng.
"Nguy rồi Hồng thúc, ngựa sắp không chịu nổi rồi!"
Nam thanh niên chạy trốn đằng trước sắc mặt trắng bệch, mở miệng kêu lên.
"Đằng trước dường như có người, nhanh đi cầu viện!"
Người đàn ông trung niên kia mở miệng nói.
"Cứu mạng, nhanh cứu mạng a ..."
Nữ tử bên cạnh đã lập tức kêu lên, thúc ngựa lao thẳng về phía ngôi miếu hoang.
Trong miếu hoang.
Đống lửa bốc cháy.
Dương Phóng đang lục soát lần lượt từng thi thể nằm trên mặt đất, từ trên người những người này tìm được từng túi tiền, thuận tay ném những túi tiền này vào bên trong cái bao đặt ở một bên, không mất bao lâu, trong cái bao đã xếp chồng lên cao tới mấy chục cái túi tiền.
Mỗi một cái túi tiền đều căng phồng.
Đang trong lúc lục soát, hắn đột nhiên cau mày, quay đầu lại nhìn về phía phương hướng ngoài cửa.
Có người?
Dương Phóng cũng không để ý tới, cắm đầu tiếp tục lục soát.
"Xuy!"
Chẳng mấy chốc, tiếng ghìm ngựa vang lên.
Bóng người hai nam một nữ nhanh chóng xuống ngựa, khí tức hỗn loạn, thở hổn hà hổn hển, một đường chạy trốn sâu vào trong miếu hoang, trong miệng kêu, "Nhanh cứu mạng, người nhanh tới cứu ..."
Đột nhiên!
Thân thể của bọn họ cùng lúc khựng lại, vẻ mặt trắng bệch, lời nói trong miệng im bặt mà dừng.
Ở bên trong ngôi miếu hoang đổ nát và hỗn loạn.
Khắp nơi đều là thi thể, máu me khắp nơi.
Nó giống như vừa trải qua một cuộc thảm sát vậy.
Trong số rất nhiều thi thể, có một thân hình đặc biệt vạm vỡ và cao lớn trong bộ giáp đen, hắn ta đang cắm đầu lục soát lần lượt từng cái thi thể.
Khuôn mặt của ba người họ ngay lập tức tràn ngập sự kinh hoàng.
Đây là?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rùng mình một cái vội vàng rời khỏi miếu hoang, đang định chạy trốn theo những phương hướng khác.
Thế nhưng khoảng hơn chục người ngựa phía sau đã đuổi đến nơi, một mực ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Hắc hắc. . ."
Một tên Thú nhân trong đó nhếch môi lên, lộ ra hàm răng đen sì, với nụ cười hung dữ và nói: "Chạy, chạy tiếp nữa đi, ha ha ha ha ..."
Thú nhân bên cạnh cũng nở ra nụ cười tươi rói, lè cái lưỡi to lớn đầy đặn của mình ra, dùng sức liếm liếm lên bờ môi thật dày, cười gằn nói: "Ninh thiếu, đồ cho ngươi, người cho chúng ta!"
"Dễ nói, dễ nói!"
Một công tử trẻ tuổi cầm đầu lộ ra nụ cười nồng đậm trên mặt, một đôi mắt tỏ vẻ rất là đáng tiếc đảo qua trên người một nữ tử trong đó.
Đáng tiếc. . .
Một mỹ nhân xinh đẹp yểu điệu như vậy lại phải tiện nghi cho hai tên Thú nhân.
"Gia Nhi cô nương, lấy đồ ra đi!"
Công tử trẻ tuổi mỉm cười.
Thiếu nữ vẻ mặt trắng bệch, lộ ra sự hoảng sợ, vội vàng lui vào bên trong miếu hoang đổ nát.
Hai người đàn ông bên cạnh cũng nhanh chóng lui vào trong miếu hoang.
Hiện tại dù đã biết ở bên trong miếu hoang đổ nát này đang có một kẻ sát nhân cuồng, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
So với bị hai tên Thú nhân kia cưỡng hiếp, bọn họ tình nguyện chết ở trong tay sát nhân cuồng!
"Không biết điều!"
Một tên Thú nhân trong đó phát ra giọng nói đáng sợ.
Bọn họ lập tức xuống ngựa, cầm theo binh khí, đi về phía miếu hoang.
Hơn mười bóng người giống như một tổ ong tràn vào miếu hoang.
Bọn họ vừa mới đi vào, lông mày bọn họ lập tức nhăn lại như đít khỉ, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi không thôi, đưa mắt nhìn vào bên trong miếu hoang đổ nát.
"Ngươi là ai?"
Một người đàn ông trung niên lập tức nhìn về phía Dương Phóng đang cắm đầu lục lọi thi thể mở miệng quát hỏi.
Dương Phóng vẫn làm việc của mình, vẫn không có để ý tới bọn họ, liên tục lấy ra từng túi tiền một trên từng cỗ thi thể.
Không bao lâu sau, tất cả thi thể nằm trên mặt đất đều được hắn lục soát một lần.
Hắn buộc bao trên mặt đất vào, sau đó lập tức cõng ở trên lưng, đi về phía phương hướng năm chiếc xe ngựa kia.
Năm chiếc xe ngựa sớm đã được hắn sử dụng dây thừng buộc chặt đầu đuôi của mỗi chiếc xe lại với nhau.
Vào lúc này vung roi ngựa lên, lập tức chiếc xe ngựa dẫn đầu được điều khiển đi, đi ra ngoài.
"Tiểu tử, ngươi điếc à, ngươi rốt cuộc là ai?"
Một tên Thú nhân phát ra tiếng quát lạnh lẽo.
Dương Phóng ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy u ám nhìn vào những người chặn lối đi ở cửa miếu, khàn giọng nói: "Đi đường trong đêm, tránh đường ra!"
Mười mấy người trước mắt vẫn thờ ơ như cũ, không động đây, tiếp tục đứng ngăn ở cửa miếu.
Công tử trẻ tuổi cầm đầu, trên mặt đột nhiên nở ra từng chút từng chút dáng tươi cười, nói: "Vị tráng sĩ này, không biết trên những chiếc xe này của ngươi chứa vật gì? Có thể để cho chúng ta nhìn một chút rồi lại đi không?"
Ánh mắt của hắn rất độc, liếc mắt là nhìn ra vết bánh xe ngựa in hằn lên đất tới rất sâu.
Cả năm chiếc xe ngựa tất cả đều như thế.
Bên trong chứa vật nặng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận