Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 599: Phá hủy truyền tống trận

Một đôi ánh mắt dò xét trên người Dương Phóng.
Cuối cùng vẫn là nói thẳng ra mục đích của mình.
"Giúp cái gì?"
Dương Phóng hỏi.
"Ha ha, tình huống hiện tại ta cũng không tiện nói nhiều, nếu như có một ngày Giáo chủ Nguyên Linh giáo đi vào bên trong Kình Thiên vực, ngươi cùng ta có thể hàn huyên một hồi, thế nào?"
Hắc Thiên Đình lộ ra nụ cười thần bí, không nói thêm lời nào nữa.
Nội tâm Dương Phóng trầm xuống, phát ra tiếng hừ lạnh.
Là hắn biết đối phương nói nhiều như vậy thì chắc chắn có chuyện muốn nhờ!
Quả đúng là như thế!
"Các ngươi định khi nào rời đi?"
Dương Phóng mở miệng.
"Sắp rồi, có thể đêm nay, ta vốn định rời đi vào hai ngày trước nhưng bởi vì chuyện Hắc Ngọc chủng, lúc này mới ở lại thêm mấy ngày."
Hoắc Thiên Đình trả lời, nhìn về phía Dương Phóng, nói:
"Giáo chủ Nguyên Linh giáo, có đôi khi cần phải đi ra ngoài xem một chút, ở một cái nơi nhỏ, mặc dù đủ để xưng vương xưng bá, nhưng tầm nhìn quá hạn hẹp, cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt là từ sau Thần linh biến mất, tất cả cao thủ Thánh Linh cảnh đều đang cố ý xúm lại, đây là một cái tín hiệu, tuyệt đối không phải tại hạ đang nói chuyện giật gân."
"Hiểu, ta sẽ cân nhắc."
Dương Phóng trả lời một cách bình thản, nói: "Nếu như có một ngày ta xuất hiện ở Kình Thiên vực, không biết liên hệ ngươi như thế nào."
Hoắc Thiên Đình mừng thầm, lập tức từ trong mồm phun ra một viên hạt châu màu vàng sẫm, lau lau cẩn thận rồi lập tức ném cho Dương Phóng, cười nói: "Nếu như ngươi đến Kình Thiên vực, chỉ cần dùng chân khí thúc giục hạt châu này, không cần biết ta ở bao xa đều có thể cảm nhận được, đến lúc đó ta sẽ tự đến gặp mặt ngươi!"
Dương Phóng nhận vào trong tay, quan sát tỉ mỉ, khẽ gật đầu.
"Được!"
"Vậy đã như vậy, chúng ta cáo từ."
Hoắc Thiên Đình mỉm cười nói.
Cách hắn không xa, cao thủ Đại Hành tộc trước đó bị đánh bay ra ngoài, lập tức bắt dầu di chuyển, thân thể phát ra ánh sáng đen, bắt đầu chậm rãi chìm vào trong lòng đất, giống như thể ngụp lặn xuống nước vậy, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Đến cuối cùng ngay cả Hoắc Thiên Đình cũng giống như vậy.
Trong nháy mắt.
Toàn bộ khu vực trở nên trống trải, chỉ còn lại có hai người là Dương Phóng và Thôi Ngự.
Cùng với thi thể Ngư nhân đầy đất.
Dương Phóng sắc mặt trầm xuống, cảm thận cẩn thận, sau khi xác định đám cao thủ Địa Hành tộc kia đã rời khỏi toàn bộ, mở miệng nói: "Thôi trưởng lão, ngày mai dẫn người đến chỗ truyền tống trận kia hủy đi."
Lúc tới, hắn từ chỗ của Đinh Tam sớm đã biết được vị trí chính ác của Truyền Tống trận đó, cho nên muốn hủy đi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Toàn bộ Bạch Trạch vực đã được chắn cho là vật trong lòng bàn tay, bất kể như thế nào hắn cũng không hy vọng thế lực từ bên ngoài có thể chen chân được tới nơi đây.
Cho nên!
Chỉ cần có một cái Truyền Tống trận vậy là được rồi!
Những cái khác ...
Hủy đi hết!
"Vâng, Giáo chủ!"
Thôi Ngự lập tức cung kính gật đầu.
Nơi xa.
Sâu trong lòng đất.
Hoắc Thiên Đình dẫn người một đường chạy đi, thân pháp nhẹ nhàng giống như là những con cá đang bơi lội, cực kỳ linh hoạt, bơi lội cực nhanh.
"Thiếu chủ, người mới vừa rồi thật sẽ đi tới Kình Thiên vực sao?"
Một tên cao thủ Địa Hành tộc hỏi thăm.
"Yên tâm, chắc chắn sẽ đi, ta đã nói đủ nhiều với hắn rồi, nếu như hắn không ngốc, tự sẽ nhận ra."
Hoắc Thiên Đình nói.
"Có muốn nói cho hắn biết vị trí truyền tống trận hay không?"
"Không cần, chỗ truyền tống trận này có tác dụng lớn đối với ta!"
Hoắc Thiên Đình nói với giọng điệu trầm xuống, nói: "Bạch Trạch vực này mặc dù là nơi cằn cỗi, tài nguyên ít ỏi, nhưng nếu như có thể chỉnh hợp lại cũng tuyệt đối có thể cung cấp tài nguyên vô tận cho ta, giữ lại truyền tống trận này, có thể thuận tiện chúng ta có thể quay về đây bất cứ lúc nào, về phần hắn muốn đi Kình Thiên vực sẽ có rất nhiều cách, đâu cần phải ngồi truyền tống trận."
"Vâng, Thiếu chủ!"
Người bên cạnh gật đầu.
Bọn họ tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng biến mất.
...
Chuyện về truyền tống trận, vẫn là bị Dương Phóng phái người hủy đi.
Gần như ở ngay sau khi đám người Hoắc Thiên Đình vừa mới rời đi được một ngày, Thôi Ngự đã dẫn người chạy tới, hoàn toàn đánh nát toàn bộ truyền tống trận này, ngay cả toàn bộ địa quật cũng lập tức bị lấp kín.
Cuối cùng nhìn không ra bất cứ sự khác thường nào.
Một phương hướng khác.
Bên trong Thần Vũ tông.
Dương Phóng gần như vừa mới trở về đã nhanh chóng lấy bốn hạt Hắc Ngọc chủng kia ra, quan sát cẩn thận, sau đó chọn một nơi có đất đai màu mỡ, gieo một hạt giống trước, sau đó sử dụng năng lực của Địa Mẫu lần nữa, tiến hành điều chỉnh cải tạo đất, nếm thử có thể trồng ra linh dược được hay không.
Một phương diện khác, hắn lại trực tiếp tìm đến đám người Tống Kim Luân, Long bà bà, hỏi về các vấn đề cụ thể liên quan đến Cửu U Thiên Ma thiết.
Hắn cũng sẽ không đặt toàn bộ trứng gà vào bên trong một cái giỏ xách.
···
Bảy ngày sau.
Trong sân.
Trong một khu vườn nhỏ.
Dương Phóng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, trên mặt mang theo nụ cười, nhẹ nhàng sờ soạng bốn cây sinh trưởng tươi tốt trước mặt, nhìn từ bề ngoài lóng lánh lập lòe, ánh sáng chảy xuôi.
Giống như được tạc từ ngọc mà thành vậy.
Mọi chuyện diễn ra tốt hơn ngoài sự mong đợi của hắn!
Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, toàn bộ Hắc Ngọc chủng của hắn đã nảy mầm, sinh trưởng và phát triển thành trạng thái thành phẩm, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Trong khoảng thời gian bảy ngày này, Dương Phóng thế nhưng là mỗi một ngày sẽ thúc giục lực lượng của Địa Mẫu một lần, trơ mắt nhìn vào những hạt giống này từ nảy mầm cho đến trưởng thành, mỗi ngày một dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận