Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 335: Bến tàu Đông Giang?

Mỗi người gần như đều giống như đang bị hoa mắt vậy.
Tận mắt nhìn thấy từng quyển từng quyển võ kỹ Linh cấp, tâm pháp Linh cấp hiếm thấy, sau khi Dương Phóng suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng trực tiếp lựa chọn một bản thân pháp tên là Lôi Quang bộ và một bản kiếm pháp tên là Hồi Thiên kiếm.
"Sao rồi? Các ngươi đều đã chọn xong rồi chứ?"
Nghiêm Khoan nở ra nụ cười tươi, nói: "Tiếp theo các ngươi có từng suy nghĩ tới việc chuẩn bị lập tức đi ra ngoài làm việc hay không, hay là đợi thêm một đoạn thời gian nữa."
"Thưa Nghiêm sư huynh, tại hạ chuẩn bị ngày mai sẽ đi ra ngoài làm việc, không biết sư huynh có đường lối nào hay không?"
Một người đàn ông trung niên tên là Tần Khải cung kính nói.
Hắn năm nay đã bốn mươi hai tuổi rồi, đến nay còn đang ở Cửu phẩm đỉnh phong, thực sự không thể nào chậm trễ thêm nữa.
"Dễ nói."
Nghiêm Khoan nở một nụ cười, nói: "Sản nghiệp của Thần Vũ tông rất lớn, bao quát toàn bộ Bạch Trạch vực, nếu như các ngươi muốn làm gì đó thì ngày mai ta có thể tìm hiểu cho các ngươi một chút."
"Cầu Nghiêm sư huynh cũng tìm hiểu giúp ta một chút!"
"Đúng vậy a, đa tạ Nghiêm sư huynh."
. . .
Mọi người thi nhau nói lời thỉnh cầu.
"Ừm, đi thôi, trước tiên ta dẫn các ngươi đi tới xem nơi ở, sau đó chờ thông báo của ta là được rồi."
Nghiêm Khoan cười nói.
. . .
Bên trong Thần Vũ tông có hoàn cảnh trang nhã và phong cảnh hữu tình.
Hầu hết công trình kiến trúc đều tọa lạc ở một chỗ giữa sườn núi.
Xung quanh là núi non trùng diệp, sơn mạch nhấp nhô.
Chỗ ở mà Dương Phóng được phân đến xem như không tệ.
Sau khi tiễn biệt Nghiêm Khoan, hắn lập tức quét dọn chỗ ở.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Thần Vũ tông phân phối theo thành tích thật ra thì tương đối công bằng đối với đại đa số mọi người!
Tuy nhiên!
Loại chế độ này không thể nghi ngờ là đi ngược lại với Cẩu đạo mà hắn truy cầu từ trước đến nay.
Nhưng nếu như hắn không đỉ a ngoài làm việc mà nói, thì phải đợi đến lúc nào mới có thể có được Thiên Tinh Ngọc tủy?
"Không chỉ có Thần Vũ tông, đoán chừng các thế lực khác cũng đều sẽ như vậy, có làm thì mới có ăn."
Dù sao, Thiên Tinh Ngọc tủy là thứ vô cùng hiếm thấy.
Một phần Thiên Tinh Ngọc tủy sẽ góp phần trực tiếp tạo ra một tên cường giả Siêu phẩm.
Cường giả như vậy, cho dù ở Bạch Trạch vực cũng không gặp nhiều, đó là tồn tại có thể thay đổi được rất nhiều chuyện.
Nếu như không khống chế Thiên Tinh Ngọc tủy cẩn thận thì làm sao có thể được?
Hiện tại hắn chỉ cầu khi đi ra ngoài làm việc, đừng có lại để cho hắn gặp phải những kẻ có âm mưu gì đó ...
Trong sân.
Dương Phóng đã sớm hoàn thành việc dọn dẹp và tiếp tục tu luyện Bằng Hư Lâm Không bộ.
Bằng Hư Lâm Không bộ của hắn có hy vọng đột phá đến cảnh giới tầng thứ tư trong hai ngày.
Một khi hắn đạt tới tầng thứ tư vậy tốc độ sẽ càng nhanh.
Ngoài ra, nếu như lại thêm Lôi Quang bộ mà hắn vừa mới có được thì tốc độ của hắn sẽ nhanh hơn xa bất kỳ cao thủ cùng cảnh giới nào.
. . .
Nhoáng một cái hai ngày đã trôi qua.
Mọi thứ không diễn ra nhanh như những gì Dương Phóng nghĩ.
Thẳng tới buổi sáng ngày thứ ba.
Mới có tiếng đập cửa vang lên.
Dương Phóng mở cửa ra xem, rõ ràng là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo ngắn tay, chạy thở hồng hộc, ngực phập phồng lên xuống và nói: "Tiêu sư huynh, nhiệm vụ mà chủ nhân nhà ta phân phối cho ngươi làm đã được định ra, nói bảo ngươi ngày mai đi tới bến tàu Đông Giang đưa tin!"
"Bến tàu Đông Giang?"
Dương Phóng nhíu mày, "Ở chỗ nào?"
"Ngay ở bên trong Đông Giang bên ngoài Nam Sơn thành, bên trong có Ngô trưởng lão trong tông môn tọa trấn, nhiệm vụ chủ yếu là trông coi đường sông, đảm bảo giao thông đường thủy bình thường."
Tên người hầu kia trả lời.
"Giao thông đường thủy? Được, giúp ta đa tạ Nghiêm sư huynh!"
Dương Phóng gật đầu.
"Vậy ta liền đi thông báo tiếp cho những người khác."
Tên người hầu kia chuẩn bị đi ngay lập tức.
"Chờ một chút, những người khác có làm ở cùng một chỗ với ta không?"
Dương Phóng đột nhiên hỏi.
"Chuyện này ... chuyện này ..."
Sắc mặt tên người hầu kia thay đổi, nói: "Những người khác thật không có bị phân phối đến bến tàu Đông Giang, bọn họ trên cơ bản đều được phân phối đến sòng bạc, thanh lâu ... ở trong thành."
Dương Phóng vẻ mặt khẽ giật mình.
Không phải cùng nhau?
Đột nhiên, hắn giống như có phản ứng.
Được a!
Hắn thừa nhận lần này là hắn quá ngây thơ rồi.
"Đa tạ, ngươi đi đi."
Dương Phóng nói.
Tên người hầu kia lập tức gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Không có gì lạ khi vấn đề việc làm không được giải quyết cho đến ngày thứ ba.
Hiện tại xem ra. . .
Chỉ sợ bên phía Nghiêm Khoan kia chính là đang cố ý chờ đợi.
Trong khoảng thời gian hai ngày này, tin tưởng những người khác đều đã đi qua 'hiếu kính' Nghiêm Khoan rồi.
Duy chỉ có chính mình là thật tâm cho rằng Nghiêm Khoan đang giúp đỡ bọn họ ...
Sau khi Dương Phóng suy nghĩ cẩn thận, vẫn là từ trong phòng lấy ra năm trăm lượng bạc cất vào ở trên người rồi tiến đến bái phỏng Nghiêm Khoan.
Cũng không phải nói hắn thật muốn nịnh bợ đối phương.
Chẳng qua mới đến, nhiều người âm thầm tặng lễ như vậy mà duy chỉ có chính mình là không đi tặng lễ.
Điều này chắc chắn sẽ rất bất lợi cho chính mình.
Nhỡ đâu sau này lúc thu hoạch Thiên Tinh Ngọc tủy, đối phương lại nhúng tay vào, vậy xem như phiền toái.
Không bao lâu.
Dương Phóng đã xuất hiện ở trong sân của Nghiêm Khoan, gõ nhẹ nhàng vào cửa phòng.
"Ừm? Tiêu sư đệ? Sao vậy? Ngươi có việc gì sao?"
Nghiêm Khoan mở cửa phòng ra, lộ ra vẻ mặt giống như cười mà không phải cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận