Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 376: Là truyền đến từ mỏ bạc bên Nam Long lĩnh

Hai ngày trôi qua.
Dưới sự chèn ép của Dương Phóng, bên phía Mộc quản sự đang suy nghĩ tất cả biện pháp tới gom tiền.
Trong khoảng thời gian hai ngày cũng góp được hơn tám nghìn lượng, toàn bộ vốn liếng gần như đều đã bị rút sạch.
Hắn tới tìm Dương Phóng, khổ sở cầu xin tha thứ lần nữa, "Tiêu quản sự, cầu xin ngươi tha cho ta, ta biết sai rồi, ta thật không lấy ra nổi nhiều bạc đến như vậy, ta đã bán sạch phần lớn gia sản, bất động sản, căn bản thu thập không đủ!"
Hắn nhậm chức ở chỗ này lâu như vậy, xem như kiếm tiền thì cũng không mò được hơn tám ngàn lượng.
Hiện tại một lúc cầm hơn tám ngàn lượng bạc, quả thực lấy đi gần nửa cái mạng rồi.
"Ngươi bây giờ biết thu thập không đủ rồi sao?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng: "Nhưng vào lúc các ngươi ngồi bàn tán với nhau, chuẩn bị để cho ta đi bù thì đã từng cân nhắc tới điểm này chưa?"
"Đều là Nghiêm quản sự làm chủ, ta là vô tội, van cầu Tiêu quản sự tha cho ta ..."
Mộc quản sự lại cầu xin tha lần nữa.
"Số bạc trước đó là bị cướp ở chỗ nào trên đường núi?"
Dương Phóng gõ ngón tay lên trên mặt bàn, mở miệng hỏi.
"Ngay ở trên đường núi phía tây của Nam Long lĩnh."
Mộc quản sự vội vàng nói.
"Được, ngày mai ngươi tự mình vận chuyển nhóm bạc này trở về tông môn, vẫn như cũ đi theo con đường núi này trở về!"
Dương Phóng nói với giọng điệu bình đạm.
"Vẫn là đi theo con đường này? Thế nhưng là ..."
Mộc quản sự lộ ra vẻ kinh ngạc, "Nhỡ đâu lại bị người cướp đi lần nữa ..."
"Bọn họ muốn cướp cứ để cho bọn họ cướp là được rồi, đã thích cướp như vậy vậy thì cứ để cho bọn họ cướp thêm mấy lần là được!"
Hai mắt Dương Phóng híp lại, lạnh giọng nói.
Từ chỗ Lỗ quản sự, Nghiêm quản sự điều tra ra cộng thêm Mộc quản sự góp vào, hiện tại tổng cộng có hai vạn lượng bạc, Dương Phóng chuẩn bị chia ra làm hai nhóm vận chuyển trở về tông môn, ngược lại muốn xem xem phải chăng có người còn dám cướp.
"Vâng, Tiêu quản sự!"
Mộc quản sự cúi đầu xuống, trong nháy mắt hiểu được ý nghĩ của Dương Phóng.
...
Trời đã khuya.
Vầng trăng khuyết treo cao.
Hầu hết các đệ tử đóng giữ trong quặng mỏ đều đã chìm vào trong giấc ngủ ngon
Một con chim sẻ màu đen lớn chừng bàn tay bay ra khỏi quẳng mỏ vô cùng linh hoạt, nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối.
Mấy canh giờ sau.
Mặt trời mới mọc lên.
Bên trong một ngôi miếu hoang.
Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vươn ra nắm lấy con chim sẻ nhỏ màu đen kia vào trong tay.
Chủ nhân bàn tay là một người đàn ông có khuôn mặt phương tây, mái tóc màu vàng, hai mắt hắn hiện ra màu xanh biếc, ngũ quan tuấn tú, khuôn mặt sắc như dao, trên môi nở một nụ cười tuyệt mỹ, hắn nhẹ nhàng lấy ra một mẩu giấy từ trong chân trái của con chim sẻ, sau khi mở ra quan sát.
"Có tình huống mới!"
Hắn mở miệng nói.
Những người khác ở trong ngôi miếu hoang lập tức thi nhau bu lại.
"Thế nào? Là tin tức bên nào?"
"Lại có tin tức tốt nào nữa sao?"
Mọi người cười nói.
"Là truyền đến từ mỏ bạc bên Nam Long lĩnh."
Cảnh sát An Kiệt Tư mỉm cười, nói: "Mỏ bạc bên đó lại điều tới một vị quản sự mới, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ, thủ đoạn cực cao, vừa tới đã làm trọng thương hai tên phó quản sự, cũng buộc họ phải gom góp ra số tiền hơn hai vạn lượng bạch ngân bù vào, chuẩn bị hôm nay chia làm từng nhóm vận chuyển về Thần Vũ tông, vẫn đi ngang qua nơi cũ!"
"Ồ? Tu vi của hắn là gì?"
"Lại gom góp hai vạn lượng?"
"Rất tốt!"
"Đám người kia quả nhiên ẩn giấu đi không ít tài phú! Lại góp hai vạn lượng, hoàn toàn có thể đủ để chúng ta đấu giá phần Thiên Tinh Ngọc tủy kia!"
"Không sai, thật đúng là trời đang trợ giúp chúng ta!"
Mọi người hai mắt lóe lên, thi nhau mừng rỡ.
"Vị quản sự mới kia có tu vi Thập phẩm đỉnh phong."
Cảnh sát An Kiệt Tư cười nói: "Có điều hắn phải tọa trấn mỏ bạc, sẽ không tự mình áp giải, lần này chỉ có Mộc quản sự dẫn người áp giải, Mộc quản sự trước đó còn bị hắn đánh thành trọng thương, một thân thực lực không phát huy ra được bảy thành, chúng ta có thể chạy tới cướp của bọn họ một đợt!"
Hắn quay đầu nhìn về phía mấy vị trưởng lão ở bên trong góc, trưng cầu ý kiến của mấy vị trưởng lão.
"Nếu như chỉ là Thập phẩm đỉnh phong vậy thì không đủ gây sợ!"
Một tên trưởng lão khoác cái áo choàng mở miệng nói với giọng điệu bình tĩnh.
"Không sai, hơn nữa hắn còn không tự mình áp giải, chỉ là sai người đi áp giải, đây càng là một cái cơ hội!"
Một tên trưởng lão khác mỉm cười.
"Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận một chút, tránh có mai phục, dù sao chúng ta đã liên tục cướp sạch của bọn họ bốn lần."
Người trưởng lão thứ ba cười nói.
"Ba vị trưởng lão yên tâm, tin tức viết ở bên trên chỉ có một mình hắn là Thập phẩm đỉnh phong, hơn nữa hắn vì lý do an toàn mà chia bạc ra làm hai phần, một phần để lại mỏ bạc, một phần được Mộc quản sự áp giải!"
Cảnh sát An Kiệt Tư mỉm cười nói.
"Như thế này đi, lần này cùng nhau hành động đi."
Hàn Vô Ảnh ngồi dưới bức một bức tượng bị phá hủy, mặt lộ ra mỉm cười, "Hồ trưởng lão, Phong trưởng lão, hai người các ngươi dẫn người đi chặn đường Mộc quản sự cướp một vạn lượng ở nơi đó, một mình ta đi tới mỏ bạc, đi lấy một vạn lượng còn lại đó, chờ sau khi thuận lợi lại tới tập trung ở nơi này!"
"Được, được!"
"Không thành vấn đề!"
Mấy vị trưởng lão bên cạnh thi nhau gật đầu.
"Đúng rồi Hàn trưởng lão, thương thế của ngươi đã ổn chưa?"
Một vị trưởng lão hỏi.
"Không có gì đáng ngại."
Hàn Vô Ảnh cười nói: "Lần này góp thêm hai vạn lượng bạc, chúng ta là có thể mua chắc được phần Thiên Tinh Ngọc tuy kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận